Nha hoàn nhìn thấy Thành Nhân, ánh mắt như muốn sống nuốt cô mới giải hận, cắn răng, trừng mắt nhìn Nhan Sắc Sắc, lại nói với Sở Dạ: "Vương gia, quận chúa nhà chúng nô tài tám tuổi đã yêu thương người, trong lòng người chẳng lẽ không có một chút bóng dáng quận chúa sao? Nô tài thật sự không hiểu, Nhan Sắc Sắc này có gì tốt, nhìn thấy rõ ràng không đẹp như quận chúa, vì sao người nhìn ả như châu báo, quận chúa có điểm nào không bằng ả?" (Làm tới đây mà tức chết >_< - Phạm)
Sở Dạ nghe xong, không giận mà cười, hơn nữa bình tĩnh nhìn Nhan Sắc Sắc, nói: "Quận chúa quả thật không tồi, luận dung mạo, luận đạo làm thê tử đều là nhất đẳng, chỉ là trong mắt bổn vương, Nhan Sắc Sắc có cái mà quận chúa nhà các ngươi không thể bằng được."
Sở Dạ dùng hai chữ ‘bổn vương ’ – thốt ra cực nhỏ, để xưng hô, nhưng lúc này đây khiến nha hoàn kia hoảng sợ. Điều này nghĩa là Sở Dạ đã thể hiện rõ thân phận.
Nhan Sắc Sắc đang dựa vào người Sở Dạ, đột nhiên nghe hắn nói, trong lòng hoảng loạn, âm ỉ nỗi sợ hãi, không biết vì sao, dường như nàng cảm thấy sẽ có một chuyện sắp phát sinh, cũng có lẽ nàng quá đa nghi!
"Thôi, cô trở về nói với quận chúa của cô, Vương gia lập tức qua bên ấy, tôi nói với anh ta vài câu là xong." Trong mắt Nhan Sắc Sắc mang theo một tia mỏi mệt - không biết sao đột nhiên cảm thấy mỏi mệt, có lẽ vì đêm qua không ngủ được!
"Anh đi xem cô ta thế nào, nếu không sợ là cô ta lại nghĩ ra mấy cách khác." Lời nói mười phần bình tĩnh, nhưng không che dấu được nỗi đau thương.
"Sắc Sắc. . . . . ." Sở Dạ muốn nói gì, nhưng nhìn ra cửa sổ, nhíu mày, "Nàng sớm nghỉ ngơi, ta đi xem Trác Quân thế nào." Nói xong cũng bỏ đi.
Thủy Bích nhìn bóng đen vừa lướt đi, quay nhìn Nhan Sắc Sắc, thở dài, tự nhủ: Vương gia cũng không muốn lợi dụng Nhan Sắc Sắc, mỗi lần đều hết sức bảo vệ nàng, nhưng hôm nay… Chỉ sợ là tuyệt không quay đầu lại, Li vương sắp xuống tay rồi, nếu vật này ở trong tay người khác e là lại một hồi huyết vũ tinh phong[66].
o0o
"Cung Vương gia, thiếp không rõ, Quân nhi vì Vương gia bị thương, Vương gia chỉ nhìn nó vài lần, nói vài câu không đến nơi đến chốn, còn lại là lạnh lùng, người…" Vẻ mặt Cung Vương phi đầy vẻ không cam lòng.
Cung thân vương cười khổ, đau thương nói: "Dự Vương gia sợ là đã sớm nhìn ra đây chỉ là mưu kế, hắn chưa bao giờ để người khác chi phối, bây giờ…" Cung thân vương lắc đầu, "Quân nhi sợ là đã trở thành quân cờ trong tay hắn."
o0o
Cảm nhân (và xì poi): Có bạn comt bảo là Nhan Sắc Sắc sau này xử sự hơi tàn nhẫn, nhưng nhìn cách mà Sở Dạ đối xử với cô trong những chương vừa qua thì Phạm thấy không có gì là tàn nhẫn hết. Sở Dạ rõ ràng là lợi dụng Nhan Sắc Sắc, những gì mà anh ta làm cũng chẳng kém tàn nhẫn hơn so với Nhan Sắc Sắc. Chuyển ngữ tới đây mà tức chết !
Nha hoàn nhìn thấy Thành Nhân, ánh mắt như muốn sống nuốt cô mới giải hận, cắn răng, trừng mắt nhìn Nhan Sắc Sắc, lại nói với Sở Dạ: "Vương gia, quận chúa nhà chúng nô tài tám tuổi đã yêu thương người, trong lòng người chẳng lẽ không có một chút bóng dáng quận chúa sao? Nô tài thật sự không hiểu, Nhan Sắc Sắc này có gì tốt, nhìn thấy rõ ràng không đẹp như quận chúa, vì sao người nhìn ả như châu báo, quận chúa có điểm nào không bằng ả?" (Làm tới đây mà tức chết >_
Sở Dạ nghe xong, không giận mà cười, hơn nữa bình tĩnh nhìn Nhan Sắc Sắc, nói: "Quận chúa quả thật không tồi, luận dung mạo, luận đạo làm thê tử đều là nhất đẳng, chỉ là trong mắt bổn vương, Nhan Sắc Sắc có cái mà quận chúa nhà các ngươi không thể bằng được."
Sở Dạ dùng hai chữ ‘bổn vương ’ – thốt ra cực nhỏ, để xưng hô, nhưng lúc này đây khiến nha hoàn kia hoảng sợ. Điều này nghĩa là Sở Dạ đã thể hiện rõ thân phận.
Nhan Sắc Sắc đang dựa vào người Sở Dạ, đột nhiên nghe hắn nói, trong lòng hoảng loạn, âm ỉ nỗi sợ hãi, không biết vì sao, dường như nàng cảm thấy sẽ có một chuyện sắp phát sinh, cũng có lẽ nàng quá đa nghi!
"Thôi, cô trở về nói với quận chúa của cô, Vương gia lập tức qua bên ấy, tôi nói với anh ta vài câu là xong." Trong mắt Nhan Sắc Sắc mang theo một tia mỏi mệt - không biết sao đột nhiên cảm thấy mỏi mệt, có lẽ vì đêm qua không ngủ được!
"Anh đi xem cô ta thế nào, nếu không sợ là cô ta lại nghĩ ra mấy cách khác." Lời nói mười phần bình tĩnh, nhưng không che dấu được nỗi đau thương.
"Sắc Sắc. . . . . ." Sở Dạ muốn nói gì, nhưng nhìn ra cửa sổ, nhíu mày, "Nàng sớm nghỉ ngơi, ta đi xem Trác Quân thế nào." Nói xong cũng bỏ đi.
Thủy Bích nhìn bóng đen vừa lướt đi, quay nhìn Nhan Sắc Sắc, thở dài, tự nhủ: Vương gia cũng không muốn lợi dụng Nhan Sắc Sắc, mỗi lần đều hết sức bảo vệ nàng, nhưng hôm nay… Chỉ sợ là tuyệt không quay đầu lại, Li vương sắp xuống tay rồi, nếu vật này ở trong tay người khác e là lại một hồi huyết vũ tinh phong[].
oo
"Cung Vương gia, thiếp không rõ, Quân nhi vì Vương gia bị thương, Vương gia chỉ nhìn nó vài lần, nói vài câu không đến nơi đến chốn, còn lại là lạnh lùng, người…" Vẻ mặt Cung Vương phi đầy vẻ không cam lòng.
Cung thân vương cười khổ, đau thương nói: "Dự Vương gia sợ là đã sớm nhìn ra đây chỉ là mưu kế, hắn chưa bao giờ để người khác chi phối, bây giờ…" Cung thân vương lắc đầu, "Quân nhi sợ là đã trở thành quân cờ trong tay hắn."
oo
Cảm nhân (và xì poi): Có bạn comt bảo là Nhan Sắc Sắc sau này xử sự hơi tàn nhẫn, nhưng nhìn cách mà Sở Dạ đối xử với cô trong những chương vừa qua thì Phạm thấy không có gì là tàn nhẫn hết. Sở Dạ rõ ràng là lợi dụng Nhan Sắc Sắc, những gì mà anh ta làm cũng chẳng kém tàn nhẫn hơn so với Nhan Sắc Sắc. Chuyển ngữ tới đây mà tức chết !
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nha hoàn nhìn thấy Thành Nhân, ánh mắt như muốn sống nuốt cô mới giải hận, cắn răng, trừng mắt nhìn Nhan Sắc Sắc, lại nói với Sở Dạ: "Vương gia, quận chúa nhà chúng nô tài tám tuổi đã yêu thương người, trong lòng người chẳng lẽ không có một chút bóng dáng quận chúa sao? Nô tài thật sự không hiểu, Nhan Sắc Sắc này có gì tốt, nhìn thấy rõ ràng không đẹp như quận chúa, vì sao người nhìn ả như châu báo, quận chúa có điểm nào không bằng ả?" (Làm tới đây mà tức chết >_< - Phạm)
Sở Dạ nghe xong, không giận mà cười, hơn nữa bình tĩnh nhìn Nhan Sắc Sắc, nói: "Quận chúa quả thật không tồi, luận dung mạo, luận đạo làm thê tử đều là nhất đẳng, chỉ là trong mắt bổn vương, Nhan Sắc Sắc có cái mà quận chúa nhà các ngươi không thể bằng được."
Sở Dạ dùng hai chữ ‘bổn vương ’ – thốt ra cực nhỏ, để xưng hô, nhưng lúc này đây khiến nha hoàn kia hoảng sợ. Điều này nghĩa là Sở Dạ đã thể hiện rõ thân phận.
Nhan Sắc Sắc đang dựa vào người Sở Dạ, đột nhiên nghe hắn nói, trong lòng hoảng loạn, âm ỉ nỗi sợ hãi, không biết vì sao, dường như nàng cảm thấy sẽ có một chuyện sắp phát sinh, cũng có lẽ nàng quá đa nghi!
"Thôi, cô trở về nói với quận chúa của cô, Vương gia lập tức qua bên ấy, tôi nói với anh ta vài câu là xong." Trong mắt Nhan Sắc Sắc mang theo một tia mỏi mệt - không biết sao đột nhiên cảm thấy mỏi mệt, có lẽ vì đêm qua không ngủ được!
"Anh đi xem cô ta thế nào, nếu không sợ là cô ta lại nghĩ ra mấy cách khác." Lời nói mười phần bình tĩnh, nhưng không che dấu được nỗi đau thương.
"Sắc Sắc. . . . . ." Sở Dạ muốn nói gì, nhưng nhìn ra cửa sổ, nhíu mày, "Nàng sớm nghỉ ngơi, ta đi xem Trác Quân thế nào." Nói xong cũng bỏ đi.
Thủy Bích nhìn bóng đen vừa lướt đi, quay nhìn Nhan Sắc Sắc, thở dài, tự nhủ: Vương gia cũng không muốn lợi dụng Nhan Sắc Sắc, mỗi lần đều hết sức bảo vệ nàng, nhưng hôm nay… Chỉ sợ là tuyệt không quay đầu lại, Li vương sắp xuống tay rồi, nếu vật này ở trong tay người khác e là lại một hồi huyết vũ tinh phong[66].
o0o
"Cung Vương gia, thiếp không rõ, Quân nhi vì Vương gia bị thương, Vương gia chỉ nhìn nó vài lần, nói vài câu không đến nơi đến chốn, còn lại là lạnh lùng, người…" Vẻ mặt Cung Vương phi đầy vẻ không cam lòng.
Cung thân vương cười khổ, đau thương nói: "Dự Vương gia sợ là đã sớm nhìn ra đây chỉ là mưu kế, hắn chưa bao giờ để người khác chi phối, bây giờ…" Cung thân vương lắc đầu, "Quân nhi sợ là đã trở thành quân cờ trong tay hắn."
o0o
Cảm nhân (và xì poi): Có bạn comt bảo là Nhan Sắc Sắc sau này xử sự hơi tàn nhẫn, nhưng nhìn cách mà Sở Dạ đối xử với cô trong những chương vừa qua thì Phạm thấy không có gì là tàn nhẫn hết. Sở Dạ rõ ràng là lợi dụng Nhan Sắc Sắc, những gì mà anh ta làm cũng chẳng kém tàn nhẫn hơn so với Nhan Sắc Sắc. Chuyển ngữ tới đây mà tức chết !