Sắc mặt Sở Dạ lạnh lẽo, thực sự hắn không muốn đề cập đến huyện này, đó là hành động làm hắn hối hận nhất trong suốt cuộc đời, xoay người nhìn ánh nến - Trác Quân đang khóc, Sở Dạ đạm mạc nói, "Đêm đó chuyện gì cũng không phát sinh, ngươi vẫn là tấm thân xử nữ!" Ban đầu làm việc này để Nhan Sắc Sắc thương tâm, không ngờ kết quả lại làm cho chính mình thất vọng đau khổ, thật sự là đáng buồn!
Trác Quân sững sờ nhìn Sở Dạ. Rõ ràng… rõ ràng Sở Dạ bị hạ thuốc, hắn sao lại biết?
"Huynh…Sao huynh biết?" Trác Quân lắp bắp hỏi, trong mắt ứa nước, cô cảm thấy được mình giống một quân cờ, mỗi bước đi đều bị Sở Dạ nhìn thấu.
Ý hắn nói : Nếu nói thật ra tất nhiên sẽ khiến ngươi đau thương thấu tâm, nếu nói láo lừa ngươi, tất nhiên sẽ đả thương ngươi, mặc kệ là lời nói thật hay dối, bị thương tổn đều là ngươi!
Trác Quân sửng sốt, cuối cùng cười lạnh trả lời, "Nếu đều là thương tâm muội, không bằng huynh cứ làm hoàn toàn triệt để, trong lòng không còn dành cho huynh nữa, cũng tốt."
"Trác Quân, trong lòng ta, muội mãi mãi là muội muội!" Sở Dạ nhìn Trác Quân trước mắt - tươi đẹp động lòng người, bỗng có chút không đành lòng, nàng vốn là cô gái hoạt bát đáng yêu, lại bởi vì yêu người không nên yêu mà thành như vậy, không biết là ai phải bi ai.
Trác Quân không nói gì, lẳng lặng nhìn Sở Dạ, đã sớm bị thương tích đầy mình, hắn hẳn đã biết tất cả mưu tính, nhưng hắn không nói, nhìn thấy mình như một kẻ diễn kịch, vừa nhìn biểu diễn rồi ra diễn cùng, hắn có thể tuyệt tình như vậy?
Sở Dạ thở dài đi ra khỏi phòng, để lại Trác Quân yên lặng khóc một mình.
Kết thúc!
Sáng hôm sau, Sở Dạ đến phòng Nhan Sắc Sắc, dặn dò người hầu đóng cửa sổ, trong phòng như còn vương hương thơm người nàng, nàng thích ngồi bên cửa sổ, để gió thổi bay mái tóc, lẳng lặng nhìn cảnh vật bên ngoài, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hắn mỉm cười, thỉnh thoảng lại ghé vào giường nhìn sách, ai oán hỏi hắn: Vì sao những hoàng đế ở triều đại của chàng cũng như những ông vua ở triều đại của tôi lại ngu ngốc như vậy ? A, cứ coi như tôi bị bệnh thần kinh đi, đừng để ý!
Nghĩ đến đó, Sở Dạ bất giác mỉm cười, một cơn gió mát thổi bay trên bàn hé ra một trang giấy, phía trên nét mực chưa khô, một câu thơ đập vào mắt hắn.
Nhĩ kí vô tâm, bỉ phi vô ý.
Chuyển nhãn chi gian, nhất trường bả hí.
(Tạm dịch : Ngươi đã không còn lòng dạ nào, chưa hẳn vô tình.
Trong nháy mắt, chỉ còn là một màn hài kịch.)
Sắc mặt Sở Dạ lạnh lẽo, thực sự hắn không muốn đề cập đến huyện này, đó là hành động làm hắn hối hận nhất trong suốt cuộc đời, xoay người nhìn ánh nến - Trác Quân đang khóc, Sở Dạ đạm mạc nói, "Đêm đó chuyện gì cũng không phát sinh, ngươi vẫn là tấm thân xử nữ!" Ban đầu làm việc này để Nhan Sắc Sắc thương tâm, không ngờ kết quả lại làm cho chính mình thất vọng đau khổ, thật sự là đáng buồn!
Trác Quân sững sờ nhìn Sở Dạ. Rõ ràng… rõ ràng Sở Dạ bị hạ thuốc, hắn sao lại biết?
"Huynh…Sao huynh biết?" Trác Quân lắp bắp hỏi, trong mắt ứa nước, cô cảm thấy được mình giống một quân cờ, mỗi bước đi đều bị Sở Dạ nhìn thấu.
Ý hắn nói : Nếu nói thật ra tất nhiên sẽ khiến ngươi đau thương thấu tâm, nếu nói láo lừa ngươi, tất nhiên sẽ đả thương ngươi, mặc kệ là lời nói thật hay dối, bị thương tổn đều là ngươi!
Trác Quân sửng sốt, cuối cùng cười lạnh trả lời, "Nếu đều là thương tâm muội, không bằng huynh cứ làm hoàn toàn triệt để, trong lòng không còn dành cho huynh nữa, cũng tốt."
"Trác Quân, trong lòng ta, muội mãi mãi là muội muội!" Sở Dạ nhìn Trác Quân trước mắt - tươi đẹp động lòng người, bỗng có chút không đành lòng, nàng vốn là cô gái hoạt bát đáng yêu, lại bởi vì yêu người không nên yêu mà thành như vậy, không biết là ai phải bi ai.
Trác Quân không nói gì, lẳng lặng nhìn Sở Dạ, đã sớm bị thương tích đầy mình, hắn hẳn đã biết tất cả mưu tính, nhưng hắn không nói, nhìn thấy mình như một kẻ diễn kịch, vừa nhìn biểu diễn rồi ra diễn cùng, hắn có thể tuyệt tình như vậy?
Sở Dạ thở dài đi ra khỏi phòng, để lại Trác Quân yên lặng khóc một mình.
Kết thúc!
Sáng hôm sau, Sở Dạ đến phòng Nhan Sắc Sắc, dặn dò người hầu đóng cửa sổ, trong phòng như còn vương hương thơm người nàng, nàng thích ngồi bên cửa sổ, để gió thổi bay mái tóc, lẳng lặng nhìn cảnh vật bên ngoài, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hắn mỉm cười, thỉnh thoảng lại ghé vào giường nhìn sách, ai oán hỏi hắn: Vì sao những hoàng đế ở triều đại của chàng cũng như những ông vua ở triều đại của tôi lại ngu ngốc như vậy ? A, cứ coi như tôi bị bệnh thần kinh đi, đừng để ý!
Nghĩ đến đó, Sở Dạ bất giác mỉm cười, một cơn gió mát thổi bay trên bàn hé ra một trang giấy, phía trên nét mực chưa khô, một câu thơ đập vào mắt hắn.
Nhĩ kí vô tâm, bỉ phi vô ý.
Chuyển nhãn chi gian, nhất trường bả hí.
(Tạm dịch : Ngươi đã không còn lòng dạ nào, chưa hẳn vô tình.
Trong nháy mắt, chỉ còn là một màn hài kịch.)
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sắc mặt Sở Dạ lạnh lẽo, thực sự hắn không muốn đề cập đến huyện này, đó là hành động làm hắn hối hận nhất trong suốt cuộc đời, xoay người nhìn ánh nến - Trác Quân đang khóc, Sở Dạ đạm mạc nói, "Đêm đó chuyện gì cũng không phát sinh, ngươi vẫn là tấm thân xử nữ!" Ban đầu làm việc này để Nhan Sắc Sắc thương tâm, không ngờ kết quả lại làm cho chính mình thất vọng đau khổ, thật sự là đáng buồn!
Trác Quân sững sờ nhìn Sở Dạ. Rõ ràng… rõ ràng Sở Dạ bị hạ thuốc, hắn sao lại biết?
"Huynh…Sao huynh biết?" Trác Quân lắp bắp hỏi, trong mắt ứa nước, cô cảm thấy được mình giống một quân cờ, mỗi bước đi đều bị Sở Dạ nhìn thấu.
Ý hắn nói : Nếu nói thật ra tất nhiên sẽ khiến ngươi đau thương thấu tâm, nếu nói láo lừa ngươi, tất nhiên sẽ đả thương ngươi, mặc kệ là lời nói thật hay dối, bị thương tổn đều là ngươi!
Trác Quân sửng sốt, cuối cùng cười lạnh trả lời, "Nếu đều là thương tâm muội, không bằng huynh cứ làm hoàn toàn triệt để, trong lòng không còn dành cho huynh nữa, cũng tốt."
"Trác Quân, trong lòng ta, muội mãi mãi là muội muội!" Sở Dạ nhìn Trác Quân trước mắt - tươi đẹp động lòng người, bỗng có chút không đành lòng, nàng vốn là cô gái hoạt bát đáng yêu, lại bởi vì yêu người không nên yêu mà thành như vậy, không biết là ai phải bi ai.
Trác Quân không nói gì, lẳng lặng nhìn Sở Dạ, đã sớm bị thương tích đầy mình, hắn hẳn đã biết tất cả mưu tính, nhưng hắn không nói, nhìn thấy mình như một kẻ diễn kịch, vừa nhìn biểu diễn rồi ra diễn cùng, hắn có thể tuyệt tình như vậy?
Sở Dạ thở dài đi ra khỏi phòng, để lại Trác Quân yên lặng khóc một mình.
Kết thúc!
Sáng hôm sau, Sở Dạ đến phòng Nhan Sắc Sắc, dặn dò người hầu đóng cửa sổ, trong phòng như còn vương hương thơm người nàng, nàng thích ngồi bên cửa sổ, để gió thổi bay mái tóc, lẳng lặng nhìn cảnh vật bên ngoài, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hắn mỉm cười, thỉnh thoảng lại ghé vào giường nhìn sách, ai oán hỏi hắn: Vì sao những hoàng đế ở triều đại của chàng cũng như những ông vua ở triều đại của tôi lại ngu ngốc như vậy ? A, cứ coi như tôi bị bệnh thần kinh đi, đừng để ý!
Nghĩ đến đó, Sở Dạ bất giác mỉm cười, một cơn gió mát thổi bay trên bàn hé ra một trang giấy, phía trên nét mực chưa khô, một câu thơ đập vào mắt hắn.
Nhĩ kí vô tâm, bỉ phi vô ý.
Chuyển nhãn chi gian, nhất trường bả hí.
(Tạm dịch : Ngươi đã không còn lòng dạ nào, chưa hẳn vô tình.
Trong nháy mắt, chỉ còn là một màn hài kịch.)