Đêm lạnh như nước, Sở Dạ tự mình đưa Nhan Sắc Sắc quay về Nhan phủ. Trong phòng mọi người đã ngủ, im ắng, Nhan Sắc Sắc không muốn kinh động đến ai, lén lút trèo tường vào.
Sở Dạ tức đến dở khóc dở cười, sao lại có cảm giác hai người bọn họ là đang lén lút gặp riêng? Về nhà, cửa chính không đi muốn đi cửa sau, đi cửa sau không nói còn muốn trèo tường đi vào. Nhan Sắc Sắc trèo tường như một con gấu trúc cồng kềnh, ngây ngốc từng chút từng chút một bò lên phía trên.
"Chậm một chút!" Sở Dạ vừa bực mình vừa buồn cười.
"Biết rồi, cùng lắm thì rơi vài lần thôi!" Nhan Sắc Sắc lườm hắn.
Gần quay được người, Nhan Sắc Sắc ném cho Sở Dạ một câu, "Cám ơn, tôi vào trước." Sau đó mỗ nữ vô tâm vô phế nhảy vào, mỗ nam không nói gì, lắc đầu, đứng ở cửa một lát cũng lên xe ngựa rời đi.
"Đứng lại!"
Nhan Sắc Sắc không nhúc nhích.
"Đem hết tiền tài trên người ra đây."
Nhan Sắc Sắc liếc mắt một cái về phía Thành Nhân, đổi nghề khi nào không biết? Làm cái gì không làm cư nhiên tập làm sơn tặc!
"Đòi tiền - không có! Người - có một!"
Nhan Sắc Sắc ra bộ thấy chết không sờn, trả lời. Thành Nhân thiếu chút nữa liền nhéo cho nàng một cái.
"Nói thực đi, hôm nay tiểu thư chạy đi đâu?" Giọng điệu như lãnh đạo đang tra xét cấp dưới.
Nhan Sắc Sắc cúi đầu, "Thành Nhân cô nương, trời có thể chứng minh, tiểu nữ là bị một mĩ nam cướp đi, sau đó chung một đêm xuân, vừa mới trở về, xin Thành Nhân cô nương thứ tội!"
Kết quả Thành Nhân lý giải sai lầm, mắt mở thật to, trời à, cô không nghe lầm chứ, tiểu thư cư nhiên để danh tiết của người bị huỷ toi cơm như vậy?! Nếu cô là tiểu thư, nhất định phải mắng, "Nhìn tiền đồ của ngươi đi, vừa gặp nam nhân đã tự đem mình bán gấp!"
"Tiểu thư. . . . . . Người sao lại. . . . . . Có thể. . . . . . Có thể tùy tiện đem sự trong sạch của người phó thác cho người khác ? Người có biết vị kia công tử tên họ là gì người ở nơi nào không?" Mỗ nữ đã quên mình đang ở tư thế ‘thẩm vấn người ta’(. . . . . . ) .
Nhan Sắc Sắc buồn cười, nữ tử phong kiến còn quá rụt rè, sau một đêm tình còn vấn danh hỏi họ, nhưng nàng chưa đến nỗi ngốc như vậy, khẳng định sẽ không đưa giao lần đầu tiên của mình cho ai khác ngoài phu quân của mình.
"Lừa cô làm gì! Tiểu thư nhà cô vẫn còn trong sạch. A, đúng rồi, hôm nay phát sinh chuyện gì ? Nói cho tôi nghe một chút!" Nhan Sắc Sắc vẫn rất hiếu kỳ chuyện hôm nay.
Thành Nhân nói hết cho Nhan Sắc Sắc, trừ chuyện Tịch Mặc Dương cướp cô dâu. Một, Lục Vương gia Sở Dạ không cho nói, hơn nữa phong tỏa luôn tin tức. Hai, Thành Nhân sợ Nhan Sắc Sắc đối với Tịch Mặc Dương dư tình chưa hết, dù sao Tịch Mặc Dương cũng đã thành thân, hắn tuyệt không xứng với tiểu thư!
o0o
Đối với sự kiện Nhan Ngọc xuất giá, bởi vì Lục Vương gia Sở Dạ ra mặt, tự nhiên Nhan lão gia và Nhị phu nhân không tài cán gì mà khó dễ Nhan Sắc Sắc. Dân chúng vì chuyện Sở công tử bàn tán không dứt, mà Tịch công tử và Sở công tử tranh mỹ nhân cũng thành chuyện ồn ào huyên náo.
Còn Sở Dương - thiếu chút nữa có thể đoạt được mỹ nhân - vốn rất buồn bực, bởi lẽ cô dâu đã đổi thành Nhan Sắc Sắc suýt chút nữa thì thành người của y. Đối với nàng, y có vài phần tò mò nên với việc Sở Dạ đổi Nhan Sắc Sắc thành Nhan Ngọc, y không tức giận, bởi vì đệ nhất mỹ nhân ai không muốn có? Tranh làm gì một cô gái bị người khác vứt bỏ?
Mà Sở Dương đối với tiểu mỹ nhân là rất vừa lòng, vì thế, ba ngày sau không đến Xuân Vịnh lâu. Còn Nhan Ngọc, cứ nghĩ đến chuyện cô ta muốn chế phục người nào đó, người ta (Tứ Vương gia Sở Dương) lại tiêu dao khoái hoạt bỏ đi, mỗ nữ một mình canh giữ khuê phòng vắng lặng khóc cả một đêm.
"Ngày mai là sinh nhật ba mươi tuổi của mẫu thân, người có thể đi cùng thiếp không?" Nhan Ngọc ngồi trên đùi Sở Dương làm nũng. Dù sao, lấy chồng cũng phải theo chồng, gả chó theo chó, tuy rằng Sở Dương không có năng lực của Sở Dạ, nhưng trở thành Nhân phụ[22] cô ta thật sự không muốn.
"A? Nàng cứ như vậy mà muốn bổn vương đi?" Sở Dương híp mắt xếch, bạc môi khêu gợi dừng trên bờ môi anh đào của Nhan Ngọc.
"Vương gia. . . . . ." Nhan Ngọc thẹn thùng kêu lên.
Sau một trận mây mưa thất thường, Sở Dương cho đáp án ―― không đi!
Lý do: Phụ nữ làm vợ lão bất tử nhà ngươi có cái gì đẹp!
Nhan Ngọc tiếp tục lấy lệ rửa mặt, thay đổi quần áo đẹp, sáng sớm hôm sau một mình đến Nhan phủ.
Mà trong ngày này Sở Dạ lại đến. Bởi vì Sở Dạ đã đến, khách ở Nhan phủ chật ních, coi như giữ thể diện cho mỗ cọp mẹ. Hôm nay Nhị phu nhân Viên Trân Châu một thân váy dài đỏ tươi, càng lộ vẻ quyến rũ phong tình, tóc vấn cao, đầy vẻ tao nhã.
Nhan Ngọc một thân mềm nhuyễn - quần lụa mỏng phấn hồng, tay đeo ngọc kết trên sa[23] mỏng, đầu cũng cài rất nhiều ngân trâm, như một cách tiết lộ địa vị. Rất rõ ràng, cô ta cố ý trang điểm mà đến, làm cho thực khách nhiệt tình sôi trào, âm thầm tán thưởng Nhan Ngọc không hổ là ‘đệ nhất mỹ nữ’.
Sở Dạ không muốn đến chỗ đông người, an vị ở một góc sáng sủa hẻo lánh uống trà, nhìn xung quanh, ánh mắt không dừng trên người Nhan Ngọc quá một giây, giữa đám người vây quanh, Nhan lão gia dẫn theo Nhị phu nhân, luôn miệng trả lời, "Cùng vui cùng vui!"
o0o
"Thành Nhân, tôi không thích loại quần áo này, không mặc!" Nhan Sắc Sắc nhìn bộ y phục không biết tên, tuy rằng trông rất được là khác, nhưng đã hơn một canh giờ, nàng vẫn không thể mặc vào
"Tiểu thư của tôi ơi! Chẳng lẽ người uống thuốc đến váng đầu rồi? Quần áo cũng không thể mặc?"
Nhan Sắc Sắc liếc mắt một cái. Thâm tâm nói: Cô gặp qua ai uống thuốc mà ngốc chưa?
"Cái này. . . . . . ?" Nhan Sắc Sắc cầm một kiện váy áo thuần trắng, thật ra nhìn rất trang nhã, nhưng dù sao cũng là ngày sinh của Nhị phu nhân, cũng là ngày lại mặt của Nhị tiểu thư, sao có thể mặc đồ trắng?
"Không được!" Thành Nhân từ chối, mặc như vậy để người ta cười tiểu thư không hiểu phép tắc sao ?
"Dựa vào cái gì để Nhan Ngọc trong ngày đại hôn, ở trước mặt tôi mặc đồ trắng lắc lư, lại không cho tôi mặc áo trắng xem cô ta lại mặt? Buồn cười!" Nhan Sắc Sắc nếu đã quyết thì mười đầu trâu cũng không đẩy lại, đừng nói là Thành Nhân.
Quyết định rồi, đồ trắng.
Tân khách đến dự yến đã đứng đầy cả sảnh đường, một bàn phía trước chỉ có Sở Dạ ngồi một mình, bên cạnh là hai nam tử đứng hầu, bộ dáng không tệ, so với Sở Dạ vẫn kém hơn một ít, tuy bề ngoài nổi trội, nhưng so với khí thế toả ra quá mức bất đồng.
Lần này tới là Phong và Trần.
"Nhìn kìa nhìn kìa, Đại tiểu thư Nhan phủ mà một lễ tiết nhỏ cũng không biết, còn mặc đồ trắng tới dự tiệc!" Không biết là tiểu thư nhà giàu nào đột nhiên lớn tiếng, tốt lắm, Nhan lão gia đã mất mặt rồi.
Nhan Ngọc ra vẻ đang xem kịch vui.
Nhan Sắc Sắc trừng mắt nhìn nữ tử kia, đương nhiên thiên kim kia cũng không chút do dự trừng lại.
Sợ cái lông! Nhan Sắc Sắc trừng tiếp!
"Ôi, Đại tiểu thư này thế nào mà chút quy củ cũng không biết? Ngày hôm nay còn cư nhiên mặc áo trắng đến, quả thực là không hiểu chuyện[24]."
Không hiểu chuyện? Nhan Sắc Sắc toát mồ hôi.
Thân thể to lớn hay là béo giống như ông[25]?
"Tiểu thư. . . . . ." Thành Nhân kéo tay áo Nhan Sắc Sắc. Bộ dạng như là muốn nói: Biết vậy cứ nghe lời nô tỳ, đừng mặc đồ trắng!
Hàng ngàn cặp mắt chú mục vào Nhan Sắc Sắc - vẻ mặt tự tại – hành lễ với Nhan lão gia, có điều không hề liếc mắt một cái về Nhan Ngọc và Nhị phu nhân.
"Lão gia, người xem, hôm nay là sinh nhật của thiếp, nó cư nhiên không để ý tới thiếp, người nói thiếp làm sao còn mặt mũi nữa!" Nhị phu nhân tức phát run.
Khóe miệng Nhan Sắc Sắc giương giương.
o0o
Quả nhiên cẩu anh hùng không qua nổi cửa hổ dữ, ánh mắt Nhan lão gia nghiêm nghị, "Hôm nay là ngày sinh của Nhị nương, còn không lại đây hành lễ?"
"Gì?" Nhan Sắc Sắc trừng mắt nhìn, nàng đi vào đây cũng nửa tháng rồi đi? Tới bây giờ còn chưa cho bà ta một lần hành lễ, bây giờ đương nhiều người như vậy hành lễ? Hai chữ ―― Nằm mơ!
Tôi đến là để mặt mũi cho bà rồi! Còn dám nhiều chuyện như vậy, nếu khinh người quá đáng đừng trách tôi không cho bà mặt mũi! Nhan Sắc Sắc hung hăng nghĩ.
"Gì cái gì, còn không hành lễ?" Nhan lão gia trừng mắt, như con trâu đực.
Nhan Sắc Sắc cũng sảng khoái, ngọt ngào kêu một tiếng, "Mẫu thân ~~~~~~~~~"
Gọi xong trên đầu một trận run rẩy. Nhan Sắc Sắc nuốt nuốt nước miếng, mẹ à, con xin lỗi mẹ, đương không thừa nhận kẻ trộm là mẫu thân, con thề, bà ta vĩnh viễn là mẹ kế.
Tiếng gọi này lại khiến lòng Nhan lão gia trầm xuống, không khỏi nhớ tới mẹ Nhan Sắc Sắc, một người đàn bà có lẽ rất dịu dàng khiêm tốn, tuy đã qua đời, nhưng nhiều năm qua thỉnh thoảng ông vẫn mơ thấy.
"Lão gia, người xem, hôm nay là ngày sinh của thiếp, lại là ngày lại mặt của Như Ngọc, nó cư nhiên mặc một thân áo trắng đến không, thiếp. . . . . . Thiếp. . . . . . Thiếp không muốn sống!" Nói xong liền bụm mặt khóc.
Nhan Sắc Sắc trừng mắt nhìn Viên Trân Châu, không muốn sống? Tốt, chúng ta gặp ở âm phủ!
Nhan lão gia cũng lấy lại tinh thần, nhìn thấy y phục của Nhan Sắc Sắc, cau mày, vẻ mặt bất mãn, trước kia mẹ Sắc Sắc tuyệt đối sẽ không cho con gái làm như vậy, giọng đầy chán ghét: "Còn không đi đổi quần áo?"
Thay quần áo? Vì bà ta một câu cũng không bỏ?
"Màu trắng nghĩa là vội về chịu tang, vậy màu đỏ có nghĩa là vui mừng sao? Nhưng nghĩ lại xem, máu màu gì? Màu đỏ! Nói như vậy Nhị nương người mặc màu đỏ là tính cho Nhan gia chúng ta sau này gặp tai ương?" Nhan Sắc Sắc cười đến tà ác. Nhưng ánh mặt trời chiếu lên mặt, vẻ đẹp không thể hình dung, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tuy bên người không có sương khói, nhưng một thân áo trắng, lẳng lặng nhìn thế nhân, bởi vì đứng ở chỗ cao, phía dưới là tân khách, như thiên tiên nhìn xuống chúng sinh, như mây lành duy mĩ.
Nhị phu nhân vừa định nói chuyện, Nhan Sắc Sắc đưa thân qua sát người bà ta, nói một câu, "Tôi là huyết mạch Nhan gia, còn bà. . . . . . Bất quá chỉ là một người khác họ!"
Giọng Nhan Sắc Sắc rất nhỏ, chỉ để hai người bọn họ đủ nghe, Nhị phu nhân ngẩn ra.
Nhan Sắc Sắc cười, nói tiếp: "Mà màu trắng hiển nhiên còn biểu lộ cho sự trong sạch." Nhan Sắc Sắc dằn hai chữ ‘ trong sạch ’ rất mạnh.
o0o
Nhan Ngọc từ miệng Thành Nhân đã biết Nhị phu nhân xuất thân thanh lâu, nói vậy lần này nhắc tới chỉ là định khơi chuyện này ra, thầm nhủ, đây mới là mục đích của Nhan Sắc Sắc, lần này đến không vì nguyên nhân nào khác, chỉ muốn khiến mẹ mình xấu mặt!
"Nói như vậy, Sắc Sắc con thật là có tâm!" Nhị phu nhân cười rộ lên, lộ ra má lúm đồng tiền, nhưng ánh mắt cực kỳ ngoan độc.
"Ha ha, có thể được Nhị nương tán thành, cũng đáng!" Nhan Sắc Sắc trả lời, không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngẩng đầu nhìn thiếu phụ mặc hồng y, trong mắt không nhìn ra cuối cùng nàng đang muốn làm gì.
Ăn tiệc thập phần buồn bực, bởi vì Nhan người nhà đã ngồi vào bàn, Nhan Sắc Sắc đành kiên trì theo chân bọn họ, điểm chết người là vì vấn đề lễ nghi, nàng muốn ăn liên tục cũng không dám, tay cũng không biết phải làm thế nào, Sở Dạ bên kia còn chăm chú quan sát nàng.
"Vương gia, hay gọi Nhan cô nương qua đây ngồi đi?" Phong nhìn thấy Nhan Sắc Sắc, chỉ muốn cười, nếu có tiểu thư khuê các nào giống như nàng, có lẽ là sẽ đâm đầu mà tự tử.
Trần đã thấy nhưng không thể trách, không nói gì, bởi theo lễ nghi, nàng chưa xuất giá, vẫn là không thể ngồi gần.
"Đã nghe đại danh Sở công tử từ lâu!"
Sở Dạ hơi quay đầu ... Thấy rõ người tới, cười trả lời, "Không dám."
Nhan Sắc Sắc vừa vặn quay đầu nhìn cô gái kia, nàng biết người này là biểu muội Nhan Ngọc, vẫn hâm mộ Vương gia, lại nghe Thành Nhân to nhỏ Sở Dạ đã lên tiếng với cô gái này rồi.
Không đợi Sở Dạ mời, mỗ nữ đã ‘tự giác’ ngồi xuống bên cạnh Sở Dạ.
"Sắc Sắc. . . . . . Sắc Sắc. . . . . ."
". . . . . . A?"
"Hôm nay là ngày sinh Nhị nương, không biết Sắc Sắc chuẩn bị lễ vật gì?" Một tiểu thư mặc trang phục màu vàng, mỉm cười ôn hoà, dù Nhan Sắc Sắc không biết nàng là ai, vẫn nhìn ra địa vị của nàng nhất định rất cao.
Nhan Sắc Sắc không nghĩ ra, còn hỏi nàng phải có lễ vật? Nàng là một cọng hành lá trộn đậu hũ ―― rõ ràng. Trên người tuyệt đối không có nước luộc dư thừa.
Nhan Ngọc liếc mắt nhìn Nhan Sắc Sắc một cái, mở miệng nói: "Ta có một điệu vũ sẽ tặng cho mẫu thân, mong ước mẫu thân có thể thọ ngang trời đất!"
Miệng của Nhị phu nhân mở ra đến tận mang tai, đang ngồi cũng ồ lên. Tiểu mỹ nhân múa - không thể bỏ qua!
o0o
Trang phục dự tiệc trên người Nhan Ngọc cực kỳ chói mắt, nhanh nhẹn mở màn, bàn tay mảnh mai khua nhẹ, mặt như phù dung, mùi hương son phấn trên người cô ta theo gió len lỏi vào mũi người xem, quần áo tơ tằm phơ phất theo gió, nhu nhược mà lại đầy mỹ cảm. Cuối cùng, ngoái đầu nhìn lại, một nụ cười khuynh đảo mọi người.
"Danh hiệu "đệ nhất mỹ nữ của Đại Viêm" quả nhiên là danh phù kỳ thực[26] nha! Nhan huynh đúng là tốt phúc, lại có con gái xinh đẹp như thế, thật sự đáng ngưỡng mộ!"
"Đúng vậy, sớm nghe nói Nhan nhị tiểu thư có dung nhan khuynh thành, hôm nay nhìn thấy, quả thực bất phàm!"
Nhan Sắc Sắc nâng má, trong lòng buồn bực, đẹp sao? Không phải là xoay lưng bày mông thôi? Cái này gọi là cái gì? Cái này gọi là làm dáng lả lơi, để người khinh thường! Nam nhân đều như nhau! Háo sắc!
Nếu Nhan Ngọc dám cởi quần áo múa, ha ha, coi bộ thiên tiên hạ phàm cũng không theo kịp!
"Ngô huynh quá khen rồi!"
"Nhan huynh quá khiêm nhượng!"
"Đâu có đâu có!"
Nhìn kìa nhìn kìa! Nhan Sắc Sắc liếc mắt một cái, hai người đàn ông trung niên vẫn khen nhau qua lại.
"Như Ngọc cũng biểu diễn xong rồi, không biết tỷ tỷ có tài nghệ gì?" Nhan Ngọc khiêu khích nhìn Nhan Sắc Sắc.
Nhan Sắc Sắc gõ đầu ngón tay bắt đầu tính toán. Nói tiếng Anh? Không chừng họ coi nàng là người ngoài hành tinh! Đàn dương cầm? Cái chính là không biết đàn! Đàn tranh? Không! Sáo? Không học! Tỳ bà? Ngay cả nhìn cũng chưa nhìn qua.
"Tôi. . . . . ." Nói thẳng ra ‘tôi cái gì cũng không biết’ được không?
Chết người à!
"Ai da, đừng làm khó Sắc Sắc, tỷ ấy hơi ngu ngốc, không so được với tỷ tỷ."
Nữ tử ngồi cạnh Sở Dạ cười quyến rũ.
Sắc mặt Sở Dạ trầm xuống.
Nhị phu nhân lúc này đã chạy tới giảng hòa, "Nói bậy, Sắc Sắc rất am hiểu đối thơ!"
Bởi vì Nhan Sắc Sắc ngày xưa dở nhất là đối thơ, bà ta nói lời này lại là làm khó Nhan Sắc Sắc, những người đã biết đều nhớ, sáu năm trước có cuộc thi ngâm thơ, Nhan Sắc Sắc chỉ một câu thơ đã khiến rất nhiều thi nhân phải cười đến cong lưng, sau này không còn làm thơ thêm lần nào nữa.
Làm thơ thì làm thơ? Cứ soi mói, ta không thèm !
Trầm ngâm trong chốc lát, Nhan Sắc Sắc mở miệng
"Một viên trân châu viên lại viên."
. . . . . .
Mọi người lau mồ hôi.
Nhan Sắc Sắc cao giọng tiếp.
"Kỳ trân dị bảo dĩ vi tiên." (Kỳ trân dị bảo là người trước mặt)
Vài người đã nghĩ tên Nhị phu nhân không phải là Viên Trân Châu!
"Có ý!"
"Nhật hậu nhược ngộ kim cương toản." (Ngày sau nếu gặp, khoan bằng mũi kim cương )
Vài người lại không hiểu, không có chuyện gì tự dưng đưa bọ cánh cam[27] ra làm chi?
Nhan Sắc Sắc đã thành công gây hứng thú cho mọi người, quay người lại cười hì hì: "Toản thấu bất trị nhất văn tiễn." (Chỉ là mũi dùi không đáng giá một đồng)
o0o
Nhị phu nhân nổi cáu, đập tay xuống bàn, giận dữ, "Mày đang nói cái gì?" Nhìn thấy Nhan Sắc Sắc - khóe miệng giơ lên, không cần nghĩ ngợi, tát một cái thật mạnh lên mặt Nhan Sắc Sắc.
Những người có mặt ồ lên.
Người luôn luôn ở trước mặt mọi người dịu dàng hiền thục, săn sóc tỉ mỉ - Nhị phu nhân - đương không đập bàn còn đánh người, lông mày cau lại không khác gì một người đàn bà chanh chua, lại cảm thấy ngày thường Nhị phu nhân đúng là giả dối, để bà ta khó xử người khác nhưng lại không cho người khác làm thơ trêu ghẹo? Quá nhỏ nhen!
Phía dưới có người không muốn sống, lại ngâm nga những câu thơ một lần nữa.
Một viên trân châu viên lại viên
Kỳ trân dị bảo dĩ vi tiên.
Nhật hậu nhược ngộ kim cương toản
Toản thấu bất trị nhất văn tiễn.
"Hay! Hay quá! Không ngờ Đại tiểu thư Nhan phủ cũng có sắc màu đẹp như thế[28], lão phu thật sự là mở rộng tầm mắt."
"Lão thất phu, ngươi có biết cái gì là thi văn không?"
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vừa khen không chút do dự, độp lại, "Vô nghĩa, đừng tưởng rằng lão tử ngoài việc khởi binh đánh giặc cái gì cũng không biết, một cô bé như vậy, thật đúng là kỳ tài, bất quá. . . . . ." Sắc mặt trầm xuống, "Vẫn nghĩ Nhị phu nhân là người khoan hồng độ lượng, bây giờ đúng là có chút thất vọng."
Tịch Mặc Dương đã ở bên dưới, cũng tận mắt nhìn hết một màn, nhưng không bước lên an ủi Nhan Sắc Sắc một câu, bởi vì bên cạnh nàng đã có một nam nhân ưu tú khác.
"Đau không?"
Thanh âm mềm nhẹ, như có một cọng lông chim lướt qua hai má, ngứa.
"Không đau, hôm nay bản cô nương ăn phải cái tát đáng giá!" Nói xong còn vô tâm vô phế cười cười.
Sở Dạ nhìn thấy vết tay trên mặt Nhan Sắc Sắc, lông mi bất giác cau lại.
"Hừ!" Người đàn ông đang nói chuyện với vị tướng quân nhìn thấy Sở Dạ và Nhan Sắc Sắc, bỗng nhiên hừ một tiếng, tướng quân họ Uất Trì cười như trăm hoa đua nở, "Được, người ta Lục Vương gia há lại là hạng người hời hợt, nữ nhân đó không gả vào phủ nhà người ta cũng chỉ có thể trách con gái nhà ngươi không hiểu chuyện. Con rể vừa mới vào cửa của ngươi chẳng phải tốt lắm sao?"
Thừa tướng lại không hề phản bác.
"Lão thất phu nhà ngươi biết cái rắm!" Thừa tướng suy nghĩ một lát, bạo phát.
"Lão tử biết cái rắm, Thừa tướng đại nhân cũng biết rắm làm sao, phải không?" Uất Trì tướng quân không hề tức giận, còn cười tủm tỉm hỏi lại, khiến người chung quanh tiếp tục phá ra cười.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi. . . . . . Lão thất phu này."
Uất Trì tướng quân ha ha cười, không thèm nói lại.
Đêm lạnh như nước, Sở Dạ tự mình đưa Nhan Sắc Sắc quay về Nhan phủ. Trong phòng mọi người đã ngủ, im ắng, Nhan Sắc Sắc không muốn kinh động đến ai, lén lút trèo tường vào.
Sở Dạ tức đến dở khóc dở cười, sao lại có cảm giác hai người bọn họ là đang lén lút gặp riêng? Về nhà, cửa chính không đi muốn đi cửa sau, đi cửa sau không nói còn muốn trèo tường đi vào. Nhan Sắc Sắc trèo tường như một con gấu trúc cồng kềnh, ngây ngốc từng chút từng chút một bò lên phía trên.
"Chậm một chút!" Sở Dạ vừa bực mình vừa buồn cười.
"Biết rồi, cùng lắm thì rơi vài lần thôi!" Nhan Sắc Sắc lườm hắn.
Gần quay được người, Nhan Sắc Sắc ném cho Sở Dạ một câu, "Cám ơn, tôi vào trước." Sau đó mỗ nữ vô tâm vô phế nhảy vào, mỗ nam không nói gì, lắc đầu, đứng ở cửa một lát cũng lên xe ngựa rời đi.
"Đứng lại!"
Nhan Sắc Sắc không nhúc nhích.
"Đem hết tiền tài trên người ra đây."
Nhan Sắc Sắc liếc mắt một cái về phía Thành Nhân, đổi nghề khi nào không biết? Làm cái gì không làm cư nhiên tập làm sơn tặc!
"Đòi tiền - không có! Người - có một!"
Nhan Sắc Sắc ra bộ thấy chết không sờn, trả lời. Thành Nhân thiếu chút nữa liền nhéo cho nàng một cái.
"Nói thực đi, hôm nay tiểu thư chạy đi đâu?" Giọng điệu như lãnh đạo đang tra xét cấp dưới.
Nhan Sắc Sắc cúi đầu, "Thành Nhân cô nương, trời có thể chứng minh, tiểu nữ là bị một mĩ nam cướp đi, sau đó chung một đêm xuân, vừa mới trở về, xin Thành Nhân cô nương thứ tội!"
Kết quả Thành Nhân lý giải sai lầm, mắt mở thật to, trời à, cô không nghe lầm chứ, tiểu thư cư nhiên để danh tiết của người bị huỷ toi cơm như vậy?! Nếu cô là tiểu thư, nhất định phải mắng, "Nhìn tiền đồ của ngươi đi, vừa gặp nam nhân đã tự đem mình bán gấp!"
"Tiểu thư. . . . . . Người sao lại. . . . . . Có thể. . . . . . Có thể tùy tiện đem sự trong sạch của người phó thác cho người khác ? Người có biết vị kia công tử tên họ là gì người ở nơi nào không?" Mỗ nữ đã quên mình đang ở tư thế ‘thẩm vấn người ta’(. . . . . . ) .
Nhan Sắc Sắc buồn cười, nữ tử phong kiến còn quá rụt rè, sau một đêm tình còn vấn danh hỏi họ, nhưng nàng chưa đến nỗi ngốc như vậy, khẳng định sẽ không đưa giao lần đầu tiên của mình cho ai khác ngoài phu quân của mình.
"Lừa cô làm gì! Tiểu thư nhà cô vẫn còn trong sạch. A, đúng rồi, hôm nay phát sinh chuyện gì ? Nói cho tôi nghe một chút!" Nhan Sắc Sắc vẫn rất hiếu kỳ chuyện hôm nay.
Thành Nhân nói hết cho Nhan Sắc Sắc, trừ chuyện Tịch Mặc Dương cướp cô dâu. Một, Lục Vương gia Sở Dạ không cho nói, hơn nữa phong tỏa luôn tin tức. Hai, Thành Nhân sợ Nhan Sắc Sắc đối với Tịch Mặc Dương dư tình chưa hết, dù sao Tịch Mặc Dương cũng đã thành thân, hắn tuyệt không xứng với tiểu thư!
oo
Đối với sự kiện Nhan Ngọc xuất giá, bởi vì Lục Vương gia Sở Dạ ra mặt, tự nhiên Nhan lão gia và Nhị phu nhân không tài cán gì mà khó dễ Nhan Sắc Sắc. Dân chúng vì chuyện Sở công tử bàn tán không dứt, mà Tịch công tử và Sở công tử tranh mỹ nhân cũng thành chuyện ồn ào huyên náo.
Còn Sở Dương - thiếu chút nữa có thể đoạt được mỹ nhân - vốn rất buồn bực, bởi lẽ cô dâu đã đổi thành Nhan Sắc Sắc suýt chút nữa thì thành người của y. Đối với nàng, y có vài phần tò mò nên với việc Sở Dạ đổi Nhan Sắc Sắc thành Nhan Ngọc, y không tức giận, bởi vì đệ nhất mỹ nhân ai không muốn có? Tranh làm gì một cô gái bị người khác vứt bỏ?
Mà Sở Dương đối với tiểu mỹ nhân là rất vừa lòng, vì thế, ba ngày sau không đến Xuân Vịnh lâu. Còn Nhan Ngọc, cứ nghĩ đến chuyện cô ta muốn chế phục người nào đó, người ta (Tứ Vương gia Sở Dương) lại tiêu dao khoái hoạt bỏ đi, mỗ nữ một mình canh giữ khuê phòng vắng lặng khóc cả một đêm.
"Ngày mai là sinh nhật ba mươi tuổi của mẫu thân, người có thể đi cùng thiếp không?" Nhan Ngọc ngồi trên đùi Sở Dương làm nũng. Dù sao, lấy chồng cũng phải theo chồng, gả chó theo chó, tuy rằng Sở Dương không có năng lực của Sở Dạ, nhưng trở thành Nhân phụ[] cô ta thật sự không muốn.
"A? Nàng cứ như vậy mà muốn bổn vương đi?" Sở Dương híp mắt xếch, bạc môi khêu gợi dừng trên bờ môi anh đào của Nhan Ngọc.
"Vương gia. . . . . ." Nhan Ngọc thẹn thùng kêu lên.
Sau một trận mây mưa thất thường, Sở Dương cho đáp án ―― không đi!
Lý do: Phụ nữ làm vợ lão bất tử nhà ngươi có cái gì đẹp!
Nhan Ngọc tiếp tục lấy lệ rửa mặt, thay đổi quần áo đẹp, sáng sớm hôm sau một mình đến Nhan phủ.
Mà trong ngày này Sở Dạ lại đến. Bởi vì Sở Dạ đã đến, khách ở Nhan phủ chật ních, coi như giữ thể diện cho mỗ cọp mẹ. Hôm nay Nhị phu nhân Viên Trân Châu một thân váy dài đỏ tươi, càng lộ vẻ quyến rũ phong tình, tóc vấn cao, đầy vẻ tao nhã.
Nhan Ngọc một thân mềm nhuyễn - quần lụa mỏng phấn hồng, tay đeo ngọc kết trên sa[] mỏng, đầu cũng cài rất nhiều ngân trâm, như một cách tiết lộ địa vị. Rất rõ ràng, cô ta cố ý trang điểm mà đến, làm cho thực khách nhiệt tình sôi trào, âm thầm tán thưởng Nhan Ngọc không hổ là ‘đệ nhất mỹ nữ’.
Sở Dạ không muốn đến chỗ đông người, an vị ở một góc sáng sủa hẻo lánh uống trà, nhìn xung quanh, ánh mắt không dừng trên người Nhan Ngọc quá một giây, giữa đám người vây quanh, Nhan lão gia dẫn theo Nhị phu nhân, luôn miệng trả lời, "Cùng vui cùng vui!"
oo
"Thành Nhân, tôi không thích loại quần áo này, không mặc!" Nhan Sắc Sắc nhìn bộ y phục không biết tên, tuy rằng trông rất được là khác, nhưng đã hơn một canh giờ, nàng vẫn không thể mặc vào
"Tiểu thư của tôi ơi! Chẳng lẽ người uống thuốc đến váng đầu rồi? Quần áo cũng không thể mặc?"
Nhan Sắc Sắc liếc mắt một cái. Thâm tâm nói: Cô gặp qua ai uống thuốc mà ngốc chưa?
"Cái này. . . . . . ?" Nhan Sắc Sắc cầm một kiện váy áo thuần trắng, thật ra nhìn rất trang nhã, nhưng dù sao cũng là ngày sinh của Nhị phu nhân, cũng là ngày lại mặt của Nhị tiểu thư, sao có thể mặc đồ trắng?
"Không được!" Thành Nhân từ chối, mặc như vậy để người ta cười tiểu thư không hiểu phép tắc sao ?
"Dựa vào cái gì để Nhan Ngọc trong ngày đại hôn, ở trước mặt tôi mặc đồ trắng lắc lư, lại không cho tôi mặc áo trắng xem cô ta lại mặt? Buồn cười!" Nhan Sắc Sắc nếu đã quyết thì mười đầu trâu cũng không đẩy lại, đừng nói là Thành Nhân.
Quyết định rồi, đồ trắng.
Tân khách đến dự yến đã đứng đầy cả sảnh đường, một bàn phía trước chỉ có Sở Dạ ngồi một mình, bên cạnh là hai nam tử đứng hầu, bộ dáng không tệ, so với Sở Dạ vẫn kém hơn một ít, tuy bề ngoài nổi trội, nhưng so với khí thế toả ra quá mức bất đồng.
Lần này tới là Phong và Trần.
"Nhìn kìa nhìn kìa, Đại tiểu thư Nhan phủ mà một lễ tiết nhỏ cũng không biết, còn mặc đồ trắng tới dự tiệc!" Không biết là tiểu thư nhà giàu nào đột nhiên lớn tiếng, tốt lắm, Nhan lão gia đã mất mặt rồi.
Nhan Ngọc ra vẻ đang xem kịch vui.
Nhan Sắc Sắc trừng mắt nhìn nữ tử kia, đương nhiên thiên kim kia cũng không chút do dự trừng lại.
Sợ cái lông! Nhan Sắc Sắc trừng tiếp!
"Ôi, Đại tiểu thư này thế nào mà chút quy củ cũng không biết? Ngày hôm nay còn cư nhiên mặc áo trắng đến, quả thực là không hiểu chuyện[]."
Không hiểu chuyện? Nhan Sắc Sắc toát mồ hôi.
Thân thể to lớn hay là béo giống như ông[]?
"Tiểu thư. . . . . ." Thành Nhân kéo tay áo Nhan Sắc Sắc. Bộ dạng như là muốn nói: Biết vậy cứ nghe lời nô tỳ, đừng mặc đồ trắng!
Hàng ngàn cặp mắt chú mục vào Nhan Sắc Sắc - vẻ mặt tự tại – hành lễ với Nhan lão gia, có điều không hề liếc mắt một cái về Nhan Ngọc và Nhị phu nhân.
"Lão gia, người xem, hôm nay là sinh nhật của thiếp, nó cư nhiên không để ý tới thiếp, người nói thiếp làm sao còn mặt mũi nữa!" Nhị phu nhân tức phát run.
Khóe miệng Nhan Sắc Sắc giương giương.
oo
Quả nhiên cẩu anh hùng không qua nổi cửa hổ dữ, ánh mắt Nhan lão gia nghiêm nghị, "Hôm nay là ngày sinh của Nhị nương, còn không lại đây hành lễ?"
"Gì?" Nhan Sắc Sắc trừng mắt nhìn, nàng đi vào đây cũng nửa tháng rồi đi? Tới bây giờ còn chưa cho bà ta một lần hành lễ, bây giờ đương nhiều người như vậy hành lễ? Hai chữ ―― Nằm mơ!
Tôi đến là để mặt mũi cho bà rồi! Còn dám nhiều chuyện như vậy, nếu khinh người quá đáng đừng trách tôi không cho bà mặt mũi! Nhan Sắc Sắc hung hăng nghĩ.
"Gì cái gì, còn không hành lễ?" Nhan lão gia trừng mắt, như con trâu đực.
Nhan Sắc Sắc cũng sảng khoái, ngọt ngào kêu một tiếng, "Mẫu thân ~~~~~~~~~"
Gọi xong trên đầu một trận run rẩy. Nhan Sắc Sắc nuốt nuốt nước miếng, mẹ à, con xin lỗi mẹ, đương không thừa nhận kẻ trộm là mẫu thân, con thề, bà ta vĩnh viễn là mẹ kế.
Tiếng gọi này lại khiến lòng Nhan lão gia trầm xuống, không khỏi nhớ tới mẹ Nhan Sắc Sắc, một người đàn bà có lẽ rất dịu dàng khiêm tốn, tuy đã qua đời, nhưng nhiều năm qua thỉnh thoảng ông vẫn mơ thấy.
"Lão gia, người xem, hôm nay là ngày sinh của thiếp, lại là ngày lại mặt của Như Ngọc, nó cư nhiên mặc một thân áo trắng đến không, thiếp. . . . . . Thiếp. . . . . . Thiếp không muốn sống!" Nói xong liền bụm mặt khóc.
Nhan Sắc Sắc trừng mắt nhìn Viên Trân Châu, không muốn sống? Tốt, chúng ta gặp ở âm phủ!
Nhan lão gia cũng lấy lại tinh thần, nhìn thấy y phục của Nhan Sắc Sắc, cau mày, vẻ mặt bất mãn, trước kia mẹ Sắc Sắc tuyệt đối sẽ không cho con gái làm như vậy, giọng đầy chán ghét: "Còn không đi đổi quần áo?"
Thay quần áo? Vì bà ta một câu cũng không bỏ?
"Màu trắng nghĩa là vội về chịu tang, vậy màu đỏ có nghĩa là vui mừng sao? Nhưng nghĩ lại xem, máu màu gì? Màu đỏ! Nói như vậy Nhị nương người mặc màu đỏ là tính cho Nhan gia chúng ta sau này gặp tai ương?" Nhan Sắc Sắc cười đến tà ác. Nhưng ánh mặt trời chiếu lên mặt, vẻ đẹp không thể hình dung, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tuy bên người không có sương khói, nhưng một thân áo trắng, lẳng lặng nhìn thế nhân, bởi vì đứng ở chỗ cao, phía dưới là tân khách, như thiên tiên nhìn xuống chúng sinh, như mây lành duy mĩ.
Nhị phu nhân vừa định nói chuyện, Nhan Sắc Sắc đưa thân qua sát người bà ta, nói một câu, "Tôi là huyết mạch Nhan gia, còn bà. . . . . . Bất quá chỉ là một người khác họ!"
Giọng Nhan Sắc Sắc rất nhỏ, chỉ để hai người bọn họ đủ nghe, Nhị phu nhân ngẩn ra.
Nhan Sắc Sắc cười, nói tiếp: "Mà màu trắng hiển nhiên còn biểu lộ cho sự trong sạch." Nhan Sắc Sắc dằn hai chữ ‘ trong sạch ’ rất mạnh.
oo
Nhan Ngọc từ miệng Thành Nhân đã biết Nhị phu nhân xuất thân thanh lâu, nói vậy lần này nhắc tới chỉ là định khơi chuyện này ra, thầm nhủ, đây mới là mục đích của Nhan Sắc Sắc, lần này đến không vì nguyên nhân nào khác, chỉ muốn khiến mẹ mình xấu mặt!
"Nói như vậy, Sắc Sắc con thật là có tâm!" Nhị phu nhân cười rộ lên, lộ ra má lúm đồng tiền, nhưng ánh mắt cực kỳ ngoan độc.
"Ha ha, có thể được Nhị nương tán thành, cũng đáng!" Nhan Sắc Sắc trả lời, không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngẩng đầu nhìn thiếu phụ mặc hồng y, trong mắt không nhìn ra cuối cùng nàng đang muốn làm gì.
Ăn tiệc thập phần buồn bực, bởi vì Nhan người nhà đã ngồi vào bàn, Nhan Sắc Sắc đành kiên trì theo chân bọn họ, điểm chết người là vì vấn đề lễ nghi, nàng muốn ăn liên tục cũng không dám, tay cũng không biết phải làm thế nào, Sở Dạ bên kia còn chăm chú quan sát nàng.
"Vương gia, hay gọi Nhan cô nương qua đây ngồi đi?" Phong nhìn thấy Nhan Sắc Sắc, chỉ muốn cười, nếu có tiểu thư khuê các nào giống như nàng, có lẽ là sẽ đâm đầu mà tự tử.
Trần đã thấy nhưng không thể trách, không nói gì, bởi theo lễ nghi, nàng chưa xuất giá, vẫn là không thể ngồi gần.
"Đã nghe đại danh Sở công tử từ lâu!"
Sở Dạ hơi quay đầu ... Thấy rõ người tới, cười trả lời, "Không dám."
Nhan Sắc Sắc vừa vặn quay đầu nhìn cô gái kia, nàng biết người này là biểu muội Nhan Ngọc, vẫn hâm mộ Vương gia, lại nghe Thành Nhân to nhỏ Sở Dạ đã lên tiếng với cô gái này rồi.
Không đợi Sở Dạ mời, mỗ nữ đã ‘tự giác’ ngồi xuống bên cạnh Sở Dạ.
"Sắc Sắc. . . . . . Sắc Sắc. . . . . ."
". . . . . . A?"
"Hôm nay là ngày sinh Nhị nương, không biết Sắc Sắc chuẩn bị lễ vật gì?" Một tiểu thư mặc trang phục màu vàng, mỉm cười ôn hoà, dù Nhan Sắc Sắc không biết nàng là ai, vẫn nhìn ra địa vị của nàng nhất định rất cao.
Nhan Sắc Sắc không nghĩ ra, còn hỏi nàng phải có lễ vật? Nàng là một cọng hành lá trộn đậu hũ ―― rõ ràng. Trên người tuyệt đối không có nước luộc dư thừa.
Nhan Ngọc liếc mắt nhìn Nhan Sắc Sắc một cái, mở miệng nói: "Ta có một điệu vũ sẽ tặng cho mẫu thân, mong ước mẫu thân có thể thọ ngang trời đất!"
Miệng của Nhị phu nhân mở ra đến tận mang tai, đang ngồi cũng ồ lên. Tiểu mỹ nhân múa - không thể bỏ qua!
oo
Trang phục dự tiệc trên người Nhan Ngọc cực kỳ chói mắt, nhanh nhẹn mở màn, bàn tay mảnh mai khua nhẹ, mặt như phù dung, mùi hương son phấn trên người cô ta theo gió len lỏi vào mũi người xem, quần áo tơ tằm phơ phất theo gió, nhu nhược mà lại đầy mỹ cảm. Cuối cùng, ngoái đầu nhìn lại, một nụ cười khuynh đảo mọi người.
"Danh hiệu "đệ nhất mỹ nữ của Đại Viêm" quả nhiên là danh phù kỳ thực[] nha! Nhan huynh đúng là tốt phúc, lại có con gái xinh đẹp như thế, thật sự đáng ngưỡng mộ!"
"Đúng vậy, sớm nghe nói Nhan nhị tiểu thư có dung nhan khuynh thành, hôm nay nhìn thấy, quả thực bất phàm!"
Nhan Sắc Sắc nâng má, trong lòng buồn bực, đẹp sao? Không phải là xoay lưng bày mông thôi? Cái này gọi là cái gì? Cái này gọi là làm dáng lả lơi, để người khinh thường! Nam nhân đều như nhau! Háo sắc!
Nếu Nhan Ngọc dám cởi quần áo múa, ha ha, coi bộ thiên tiên hạ phàm cũng không theo kịp!
"Ngô huynh quá khen rồi!"
"Nhan huynh quá khiêm nhượng!"
"Đâu có đâu có!"
Nhìn kìa nhìn kìa! Nhan Sắc Sắc liếc mắt một cái, hai người đàn ông trung niên vẫn khen nhau qua lại.
"Như Ngọc cũng biểu diễn xong rồi, không biết tỷ tỷ có tài nghệ gì?" Nhan Ngọc khiêu khích nhìn Nhan Sắc Sắc.
Nhan Sắc Sắc gõ đầu ngón tay bắt đầu tính toán. Nói tiếng Anh? Không chừng họ coi nàng là người ngoài hành tinh! Đàn dương cầm? Cái chính là không biết đàn! Đàn tranh? Không! Sáo? Không học! Tỳ bà? Ngay cả nhìn cũng chưa nhìn qua.
"Tôi. . . . . ." Nói thẳng ra ‘tôi cái gì cũng không biết’ được không?
Chết người à!
"Ai da, đừng làm khó Sắc Sắc, tỷ ấy hơi ngu ngốc, không so được với tỷ tỷ."
Nữ tử ngồi cạnh Sở Dạ cười quyến rũ.
Sắc mặt Sở Dạ trầm xuống.
Nhị phu nhân lúc này đã chạy tới giảng hòa, "Nói bậy, Sắc Sắc rất am hiểu đối thơ!"
Bởi vì Nhan Sắc Sắc ngày xưa dở nhất là đối thơ, bà ta nói lời này lại là làm khó Nhan Sắc Sắc, những người đã biết đều nhớ, sáu năm trước có cuộc thi ngâm thơ, Nhan Sắc Sắc chỉ một câu thơ đã khiến rất nhiều thi nhân phải cười đến cong lưng, sau này không còn làm thơ thêm lần nào nữa.
Làm thơ thì làm thơ? Cứ soi mói, ta không thèm !
Trầm ngâm trong chốc lát, Nhan Sắc Sắc mở miệng
"Một viên trân châu viên lại viên."
. . . . . .
Mọi người lau mồ hôi.
Nhan Sắc Sắc cao giọng tiếp.
"Kỳ trân dị bảo dĩ vi tiên." (Kỳ trân dị bảo là người trước mặt)
Vài người đã nghĩ tên Nhị phu nhân không phải là Viên Trân Châu!
"Có ý!"
"Nhật hậu nhược ngộ kim cương toản." (Ngày sau nếu gặp, khoan bằng mũi kim cương )
Vài người lại không hiểu, không có chuyện gì tự dưng đưa bọ cánh cam[] ra làm chi?
Nhan Sắc Sắc đã thành công gây hứng thú cho mọi người, quay người lại cười hì hì: "Toản thấu bất trị nhất văn tiễn." (Chỉ là mũi dùi không đáng giá một đồng)
oo
Nhị phu nhân nổi cáu, đập tay xuống bàn, giận dữ, "Mày đang nói cái gì?" Nhìn thấy Nhan Sắc Sắc - khóe miệng giơ lên, không cần nghĩ ngợi, tát một cái thật mạnh lên mặt Nhan Sắc Sắc.
Những người có mặt ồ lên.
Người luôn luôn ở trước mặt mọi người dịu dàng hiền thục, săn sóc tỉ mỉ - Nhị phu nhân - đương không đập bàn còn đánh người, lông mày cau lại không khác gì một người đàn bà chanh chua, lại cảm thấy ngày thường Nhị phu nhân đúng là giả dối, để bà ta khó xử người khác nhưng lại không cho người khác làm thơ trêu ghẹo? Quá nhỏ nhen!
Phía dưới có người không muốn sống, lại ngâm nga những câu thơ một lần nữa.
Một viên trân châu viên lại viên
Kỳ trân dị bảo dĩ vi tiên.
Nhật hậu nhược ngộ kim cương toản
Toản thấu bất trị nhất văn tiễn.
"Hay! Hay quá! Không ngờ Đại tiểu thư Nhan phủ cũng có sắc màu đẹp như thế[], lão phu thật sự là mở rộng tầm mắt."
"Lão thất phu, ngươi có biết cái gì là thi văn không?"
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vừa khen không chút do dự, độp lại, "Vô nghĩa, đừng tưởng rằng lão tử ngoài việc khởi binh đánh giặc cái gì cũng không biết, một cô bé như vậy, thật đúng là kỳ tài, bất quá. . . . . ." Sắc mặt trầm xuống, "Vẫn nghĩ Nhị phu nhân là người khoan hồng độ lượng, bây giờ đúng là có chút thất vọng."
Tịch Mặc Dương đã ở bên dưới, cũng tận mắt nhìn hết một màn, nhưng không bước lên an ủi Nhan Sắc Sắc một câu, bởi vì bên cạnh nàng đã có một nam nhân ưu tú khác.
"Đau không?"
Thanh âm mềm nhẹ, như có một cọng lông chim lướt qua hai má, ngứa.
"Không đau, hôm nay bản cô nương ăn phải cái tát đáng giá!" Nói xong còn vô tâm vô phế cười cười.
Sở Dạ nhìn thấy vết tay trên mặt Nhan Sắc Sắc, lông mi bất giác cau lại.
"Hừ!" Người đàn ông đang nói chuyện với vị tướng quân nhìn thấy Sở Dạ và Nhan Sắc Sắc, bỗng nhiên hừ một tiếng, tướng quân họ Uất Trì cười như trăm hoa đua nở, "Được, người ta Lục Vương gia há lại là hạng người hời hợt, nữ nhân đó không gả vào phủ nhà người ta cũng chỉ có thể trách con gái nhà ngươi không hiểu chuyện. Con rể vừa mới vào cửa của ngươi chẳng phải tốt lắm sao?"
Thừa tướng lại không hề phản bác.
"Lão thất phu nhà ngươi biết cái rắm!" Thừa tướng suy nghĩ một lát, bạo phát.
"Lão tử biết cái rắm, Thừa tướng đại nhân cũng biết rắm làm sao, phải không?" Uất Trì tướng quân không hề tức giận, còn cười tủm tỉm hỏi lại, khiến người chung quanh tiếp tục phá ra cười.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi. . . . . . Lão thất phu này."
Uất Trì tướng quân ha ha cười, không thèm nói lại.