Huỳnh Đông giận đến phát run lên. Hắn nhổ một ngụm máu ra. Rồi hắn chỉ thanh loan đao vào mũi Hàn Tuyết:
"Ngươi, được lắm! Ta đường đường là Thất trưởng lão của Long Hổ môn được vạn người tôn kính. Nếu để người khác biết ta bại dưới tay một tiểu hài tử thì thật mất mặt. Thế nên ngươi không thể sống. Xem đao"
Hàn Tuyết hơi lạnh gáy. Hắn ta dù gì cũng là cao thủ trong khi nàng một chút nội công cũng không có. Đành mượn vài chiêu của Gia Cát Lượng vậy.
Bỗng nhiên Hàn Tuyết bày ra bộ mặt hoảng sợ cực điểm. Huỳnh Đông thấy vậy thì hết sức đắc ý, vênh váo hỏi.
"Sao hả? Sợ vãi tè ra chưa nhóc con?"
Tay nàng run run chỉ về phía sau lưng hắn lắp bắp.
"Ng...người...củ...của...Mị...h...huyết...lâu"
Tim Huỳnh Đông nhảy thót lên cổ họng. Người của Mị Huyết lâu xuất hiện ở đâu là ở đó chắn chắn có người bỏ mạng. Huỳnh Đông hắn xưa nay kết oán với không ít người. Không loại trừ khả năng những người đó thuê sát thủ thủ tiêu hắn.
Huỳnh Đông hoảng hốt, vội vàng quay phắt người lại. Thế nhưng trước mắt hắn là một khoảng trống không. Hắn nghi ngờ đưa mắt nhìn quanh. Ngoài cây cối, chim chóc và hắn ra thì không có ai.
Mà khoan, nhóc con kia đâu mất rồi. Huỳnh Đông dần dần hiểu ra mọi chuyện. Máu trong người hắn sôi trào, mắt đỏ quạch và long sòng sọc. Một đại nam nhân như hắn lại bị một tiểu nhân nhi giương đông kích tây. Con mẹ nó, ta nhất định sẽ chém ngươi ra làm trăm mảnh.
Nghĩ rồi hắn vận khinh công nhanh như gió đuổi theo.
Hàn Tuyết chạy sâu vào trong rừng bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Nhưng bây giờ nàng mới thấy thật hối hận vì đã không chạy hướng Lạc thành.
Bởi, trước mắt nàng là vực sâu hun hút, tối tăm. Vực này được tạo thành từ một khe nứt của vỏ trái đất. Hai bên vách đá dựng đứng lởm chởm. Dưới vực sương mù vờn quanh tạo cho người ta cảm giác thần bí.
Hàn Tuyết nhìn xuống vực, tóc gáy dựng ngược lên. Ngã xuống dưới này chắc chết tan xác, rất thảm.
Không nàng không muốn cái chết khủng khiếp đó. Trước đây, nàng vẫn hay tưởng tượng, sau khi chết, nàng sẽ được đặt trong cỗ quan tài bằng pha lê lấp lánh. Dưới đáy quan tài phủ kín hoa hồng mềm mại. Một cái kết thật đẹp.
Lúc Hàn Tuyết đứng ở bờ vực mơ mộng thì Huỳnh Đông rốt cục cũng đuổi tới.
Hắn thấy nàng thì bỗng cười to hết sức mọi rợ.
"Hahaha, đúng là ông trời muốn tru diệt ngươi. Chỉ cần rơi xuống vách Tử Thần này thì ngươi có muốn chết toàn thây cũng không được. Hahaha. Ta đây chỉ thuận theo ý trời thôi"
Hàn Tuyết nhìn chằm chằm hắn ta không đáp. Hắn lại ngông cuồng nói.
"Chịu chết đi"
Xong, hắn vung loan đao chém về phía nàng. Hàn Tuyết nhún người bật lên vừa tránh lưỡi đao, vừa tránh xa mép vực. Hắn lập tức quay sang chém về phía nàng. Hàn Tuyết lại nghiêng người né.
Sau đó, nàng thừa cơ chém vào bả va hắn một nhát. Vết thương không quá sâu nên cũng chẳng làm ảnh hưởng đến tốc độ chiến đấu của hắn. Hai người vờn nhau một lúc, cuối cùng Huỳnh Đông nóng nảy muốn giải quyết cho xong nàng. Hắn vận nội lực truyền vào lưỡi đao làm nó toa ra vầng sáng màu lam nhạt.
Sau đó hắn hướng mũi đao về phía cổ họng Hàn Tuyết bằng tốc độ kinh người. Nàng thấy nguy hiểm liền nhanh chóng lùi lại. Ai ngờ đằng sau lưng nàng là vực sâu. Huỳnh Đông cười độc ác.
"Haha, ngày này năm sau chính là ngày dỗ của ngươi"
Nói rồi tăng thêm lực đạo mà đâm tới. Hàn Tuyết cười lạnh.
"Ta chết mà có ngươi tế theo cũng không buồn chán"
Huỳnh Đông chỉ cho là nàng mạnh miệng mà châm chọc.
"Ngươi định giết ta thế nào? Hiện hồn về bóp cổ ta sao? Haha"
Hàn Tuyết hất hàm đáp.
"Ngươi xem bả vai của ngươi đi"
"Giương đông kích tây sao? Ông đây sẽ không để ngươi lừa lần thứ hai đâu" xong, hắn vẫn tiếp tục nhằm hướng Hàn Tuyết đâm tới.
Nàng nhếch mép rồi đột ngột xoay người nhảy xuống vực sâu vạn trượng. Trong không khí vẫn còn văng vẳng giọng nói trong trẻo.
"Huỳnh Đông, ngươi cứ từ từ tận hưởng hóa cốt tán của ta đi"
Lúc này hắn mới nhìn vết thương trên bả vai. Quả đúng là trúng độc. Máu chảy ra từ miệng vết chém chuyển sang màu đen. Trong cơ thể như có hàng vạn con bọ đục khoét xương tuỷ của hắn. Lúc đầu thì chỉ hơi âm ỉ sau thì cơn đau càng rõ rệt. Hắn lăn ra đất quằn quại. Và dần dần cả người hắn thối rữa với một tốc độ kinh người. Huỳnh Đông gào lên đau đớn. Rồi dần dần cơ thể hắn phân huỷ hoàn toàn. Thi cốt vô tồn.
Huỳnh Đông giận đến phát run lên. Hắn nhổ một ngụm máu ra. Rồi hắn chỉ thanh loan đao vào mũi Hàn Tuyết:
"Ngươi, được lắm! Ta đường đường là Thất trưởng lão của Long Hổ môn được vạn người tôn kính. Nếu để người khác biết ta bại dưới tay một tiểu hài tử thì thật mất mặt. Thế nên ngươi không thể sống. Xem đao"
Hàn Tuyết hơi lạnh gáy. Hắn ta dù gì cũng là cao thủ trong khi nàng một chút nội công cũng không có. Đành mượn vài chiêu của Gia Cát Lượng vậy.
Bỗng nhiên Hàn Tuyết bày ra bộ mặt hoảng sợ cực điểm. Huỳnh Đông thấy vậy thì hết sức đắc ý, vênh váo hỏi.
"Sao hả? Sợ vãi tè ra chưa nhóc con?"
Tay nàng run run chỉ về phía sau lưng hắn lắp bắp.
"Ng...người...củ...của...Mị...h...huyết...lâu"
Tim Huỳnh Đông nhảy thót lên cổ họng. Người của Mị Huyết lâu xuất hiện ở đâu là ở đó chắn chắn có người bỏ mạng. Huỳnh Đông hắn xưa nay kết oán với không ít người. Không loại trừ khả năng những người đó thuê sát thủ thủ tiêu hắn.
Huỳnh Đông hoảng hốt, vội vàng quay phắt người lại. Thế nhưng trước mắt hắn là một khoảng trống không. Hắn nghi ngờ đưa mắt nhìn quanh. Ngoài cây cối, chim chóc và hắn ra thì không có ai.
Mà khoan, nhóc con kia đâu mất rồi. Huỳnh Đông dần dần hiểu ra mọi chuyện. Máu trong người hắn sôi trào, mắt đỏ quạch và long sòng sọc. Một đại nam nhân như hắn lại bị một tiểu nhân nhi giương đông kích tây. Con mẹ nó, ta nhất định sẽ chém ngươi ra làm trăm mảnh.
Nghĩ rồi hắn vận khinh công nhanh như gió đuổi theo.
Hàn Tuyết chạy sâu vào trong rừng bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Nhưng bây giờ nàng mới thấy thật hối hận vì đã không chạy hướng Lạc thành.
Bởi, trước mắt nàng là vực sâu hun hút, tối tăm. Vực này được tạo thành từ một khe nứt của vỏ trái đất. Hai bên vách đá dựng đứng lởm chởm. Dưới vực sương mù vờn quanh tạo cho người ta cảm giác thần bí.
Hàn Tuyết nhìn xuống vực, tóc gáy dựng ngược lên. Ngã xuống dưới này chắc chết tan xác, rất thảm.
Không nàng không muốn cái chết khủng khiếp đó. Trước đây, nàng vẫn hay tưởng tượng, sau khi chết, nàng sẽ được đặt trong cỗ quan tài bằng pha lê lấp lánh. Dưới đáy quan tài phủ kín hoa hồng mềm mại. Một cái kết thật đẹp.
Lúc Hàn Tuyết đứng ở bờ vực mơ mộng thì Huỳnh Đông rốt cục cũng đuổi tới.
Hắn thấy nàng thì bỗng cười to hết sức mọi rợ.
"Hahaha, đúng là ông trời muốn tru diệt ngươi. Chỉ cần rơi xuống vách Tử Thần này thì ngươi có muốn chết toàn thây cũng không được. Hahaha. Ta đây chỉ thuận theo ý trời thôi"
Hàn Tuyết nhìn chằm chằm hắn ta không đáp. Hắn lại ngông cuồng nói.
"Chịu chết đi"
Xong, hắn vung loan đao chém về phía nàng. Hàn Tuyết nhún người bật lên vừa tránh lưỡi đao, vừa tránh xa mép vực. Hắn lập tức quay sang chém về phía nàng. Hàn Tuyết lại nghiêng người né.
Sau đó, nàng thừa cơ chém vào bả va hắn một nhát. Vết thương không quá sâu nên cũng chẳng làm ảnh hưởng đến tốc độ chiến đấu của hắn. Hai người vờn nhau một lúc, cuối cùng Huỳnh Đông nóng nảy muốn giải quyết cho xong nàng. Hắn vận nội lực truyền vào lưỡi đao làm nó toa ra vầng sáng màu lam nhạt.
Sau đó hắn hướng mũi đao về phía cổ họng Hàn Tuyết bằng tốc độ kinh người. Nàng thấy nguy hiểm liền nhanh chóng lùi lại. Ai ngờ đằng sau lưng nàng là vực sâu. Huỳnh Đông cười độc ác.
"Haha, ngày này năm sau chính là ngày dỗ của ngươi"
Nói rồi tăng thêm lực đạo mà đâm tới. Hàn Tuyết cười lạnh.
"Ta chết mà có ngươi tế theo cũng không buồn chán"
Huỳnh Đông chỉ cho là nàng mạnh miệng mà châm chọc.
"Ngươi định giết ta thế nào? Hiện hồn về bóp cổ ta sao? Haha"
Hàn Tuyết hất hàm đáp.
"Ngươi xem bả vai của ngươi đi"
"Giương đông kích tây sao? Ông đây sẽ không để ngươi lừa lần thứ hai đâu" xong, hắn vẫn tiếp tục nhằm hướng Hàn Tuyết đâm tới.
Nàng nhếch mép rồi đột ngột xoay người nhảy xuống vực sâu vạn trượng. Trong không khí vẫn còn văng vẳng giọng nói trong trẻo.
"Huỳnh Đông, ngươi cứ từ từ tận hưởng hóa cốt tán của ta đi"
Lúc này hắn mới nhìn vết thương trên bả vai. Quả đúng là trúng độc. Máu chảy ra từ miệng vết chém chuyển sang màu đen. Trong cơ thể như có hàng vạn con bọ đục khoét xương tuỷ của hắn. Lúc đầu thì chỉ hơi âm ỉ sau thì cơn đau càng rõ rệt. Hắn lăn ra đất quằn quại. Và dần dần cả người hắn thối rữa với một tốc độ kinh người. Huỳnh Đông gào lên đau đớn. Rồi dần dần cơ thể hắn phân huỷ hoàn toàn. Thi cốt vô tồn.