Qua một quãng đường dài, con mèo đưa cô tới một ngôi nhà mồ vĩ đại.
Nó có kiến trúc hình vòng cung, xây nên bởi những viên đá thạch anh lấp lánh.
Khu nhà mồ này là sao? Cô chưa từng nghe nói trong rừng Amazon lại có khu di tích vĩ đại như thế này. Hàn Tuyết đang suy nghĩ miên man thì có một giọng nói quen thuộc như từ thời viễn cổ vọng đến:
"Tuyết nhi, đừng xa ta"
"Tuyết nhi, quay lại đi, hãy trở về bên ta"
"Tuyết nhi,..."
Đầu Hàn Tuyết ong ong lên đau như búa bổ. Trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, cực kỳ đau đớn. Đau đớn ấy dần tăng lên gấp bội.
"Im đi!" Cô tức giận hét lên rồi ngã gục ngất đi. Tức thì, giọng nói ấy biến mất không tung tích.
Bấy giờ, con mèo béo nở một nụ cười giảo hoạt đi tới bên người Hàn Tuyết. Một luồng ánh sáng từ trong ngôi mộ phát ra bao trùm lấy thân thể Hàn Tuyết. Khi ánh sáng ấy tán đi cô và con mèo đều biến mất.
***
Hàn Tuyết giật mình tỉnh lại. Một trận đau nhức truyền tới làm cô khẽ nhíu mày. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, là một nhà kho tối om đầy bụi bặm.
Cô đang định đứng lên thì cảm giác chân mình không còn một chút sức lực nào. Cô nhìn xuống và trợn tròn mắt.
Tay chân cô sao lại bé tẹo như đứa trẻ vậy? Nhìn kỹ lại thì vẫn có thể thấy những vết bầm tím đã nhạt đi.
Bỗng nhiên, có người đẩy cửa đi vào. Đồng tử cô co lại, không quen với ánh sáng đó.
Hàn Tuyết thấy một tiểu cô nương tầm 12 13 tuổi khuôn mặt thanh tú nhưng tràn đầy vẻ kiêu ngạo. Bộ váy cô ta đang mặc dù chất vải không tốt nhưng kiểu cách lại đẹp, hơn hẳn bộ đồ đen thủi rách rưới cô đang mặc.
"Tiểu Tuyết nhi, ngươi biết lỗi của mình chưa?" Cô nương ta kiêu ngạo hỏi.
Hàn Tuyết nhìn kiểu tóc của cô nương đó giống hệt mấy nha hoàn trong phim cổ đại hay vấn.
Con mẹ nó, chẳng lẽ là xuyên không, giống như mấy bộ tiểu thuyết các em gái hay đọc sao?
Nhìn cô nương trước mắt, cô nghĩ có lẽ nàng ta được chủ tử sủng ái nên mới sinh kiêu. Mà phàm những người kiêu ngạo thì rất thích tâng bốc. Được, vậy chị đây sẽ tâng ngươi lên trời luôn.
"Tiểu Tuyết biết sai rồi! Tiểu Tuyết biết tỷ uy phong lẫm liệt, không ai trong đám nha hoàn chúng có thể sánh bằng tỷ. Thêm nữa là tỷ tỷ dung mạo mỹ miều là hạc trong bầy gà chúng ta ai có thể đua với tỷ chứ. Tiểu Tuyết lần sau không dám nữa đâu!" Hàn Tuyết vừa nói vừa để ý đến sắc mặt nàng ta.
Nàng ta nghe cô nói vậy sắc mặt hoà hoãn hơn nhiều, mỉm cười với Hàn Tuyết và nói:
"Tiểu Tuyết, ngươi biết nhìn người đấy! Trong Lạc phủ này, trừ các vị chủ tử ra, Thanh Nhu ta là lớn nhất, bọn chúng dám lấn lên đầu ta sao?"
"Đúng, đúng vậy! Thanh Nhu tỷ sao có thể thua kém ai...." Cô xổ ra một tràng lời nịnh hót làm cho Thanh Nhu cười càng tươi.
Nàng ta hoà ái nhìn cô rồi nói:
"Tiểu muội, muội đúng là tỷ muội tốt của ta. Nào đứng dậy đi thay quần áo đi. Ta đi trước" xong nàng ta phất tay áo rời đi.
Thanh Nhu vừa đi khỏi thì có một bóng người vọt vào. Đó là một tiểu cô nương tầm bằng tuổi cô. Nàng ta có khuôn mặt xinh xắn, mái tóc gọn gàng, làn da màu lúa mạch.
"Tiểu Lam" Cô gọi tên cô nương đó theo bản năng.
"Tiểu Tuyết, ngươi ổn chứ? Thanh Nhu, nàng ta có đánh ngươi không?" Tiểu Lam lo lắng hỏi.
"Ta không sao. Nàng ta tha cho ta rồi" Hàn Tuyết cuời nhẹ đáp.
"Nàng ta đúng là hống hách không coi ai ra gì mà. Tưởng được đại tiểu thư sủng ái thì có thể bay lên làm chủ tử sao? Ta nhổ vào" Tiểu Lam tức giận chửi.
"Thôi nào Tiểu Lam kệ nàng ta đi" Hàn Tuyết lắc đầu cười. Cô nàng này nóng tính thật.
"Ôi! Suýt thì quên ngươi đang bị thương. Nào, để ta dìu ngươi về phòng"
***
Sau vài ngày ở trong Lạc phủ, Hàn Tuyết đã hỏi thăm được một vài thông tin.
Lạc phủ là đại phú hào của Lạc thành. Lạc thành nằm ở phía Nam Long quốc. Đại lục này gồm 4 quốc gia tạo thế chân kiềng ổn định. Ngoài Long quốc còn có Mặc quốc, Tây Lương quốc và Hiên Viên quốc.
Mặc dù Lạc thành nằm tận phía nam của Long quốc nhưng lại là nơi giao thương của Long quốc và Tây Lương quốc. Vì vậy, nơi đây phồn hoa không kém kinh thành.
Lạc lão gia Lạc Đường là một người khôn ngoan. Ông ta nhìn thấy tiềm lực buôn bán ở nơi này và cho xây dựng một hệ thống buôn bán tơ lụa độc quyền với Tây Lương.
Ông ta thành đệ nhất phú thương Lạc thành.
Ông xây phủ đệ rộng lớn. Xong, ông ta cưới một thê nạp 3 thiếp. Đến nay, hai đứa con trai của ông đã đi học tập bên ngoài. Chỉ có 3 đứa con gái còn đang nuôi trong khuê phòng đợi gả.
Qua một quãng đường dài, con mèo đưa cô tới một ngôi nhà mồ vĩ đại.
Nó có kiến trúc hình vòng cung, xây nên bởi những viên đá thạch anh lấp lánh.
Khu nhà mồ này là sao? Cô chưa từng nghe nói trong rừng Amazon lại có khu di tích vĩ đại như thế này. Hàn Tuyết đang suy nghĩ miên man thì có một giọng nói quen thuộc như từ thời viễn cổ vọng đến:
"Tuyết nhi, đừng xa ta"
"Tuyết nhi, quay lại đi, hãy trở về bên ta"
"Tuyết nhi,..."
Đầu Hàn Tuyết ong ong lên đau như búa bổ. Trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, cực kỳ đau đớn. Đau đớn ấy dần tăng lên gấp bội.
"Im đi!" Cô tức giận hét lên rồi ngã gục ngất đi. Tức thì, giọng nói ấy biến mất không tung tích.
Bấy giờ, con mèo béo nở một nụ cười giảo hoạt đi tới bên người Hàn Tuyết. Một luồng ánh sáng từ trong ngôi mộ phát ra bao trùm lấy thân thể Hàn Tuyết. Khi ánh sáng ấy tán đi cô và con mèo đều biến mất.Hàn Tuyết giật mình tỉnh lại. Một trận đau nhức truyền tới làm cô khẽ nhíu mày. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, là một nhà kho tối om đầy bụi bặm.
Cô đang định đứng lên thì cảm giác chân mình không còn một chút sức lực nào. Cô nhìn xuống và trợn tròn mắt.
Tay chân cô sao lại bé tẹo như đứa trẻ vậy? Nhìn kỹ lại thì vẫn có thể thấy những vết bầm tím đã nhạt đi.
Bỗng nhiên, có người đẩy cửa đi vào. Đồng tử cô co lại, không quen với ánh sáng đó.
Hàn Tuyết thấy một tiểu cô nương tầm tuổi khuôn mặt thanh tú nhưng tràn đầy vẻ kiêu ngạo. Bộ váy cô ta đang mặc dù chất vải không tốt nhưng kiểu cách lại đẹp, hơn hẳn bộ đồ đen thủi rách rưới cô đang mặc.
"Tiểu Tuyết nhi, ngươi biết lỗi của mình chưa?" Cô nương ta kiêu ngạo hỏi.
Hàn Tuyết nhìn kiểu tóc của cô nương đó giống hệt mấy nha hoàn trong phim cổ đại hay vấn.
Con mẹ nó, chẳng lẽ là xuyên không, giống như mấy bộ tiểu thuyết các em gái hay đọc sao?
Nhìn cô nương trước mắt, cô nghĩ có lẽ nàng ta được chủ tử sủng ái nên mới sinh kiêu. Mà phàm những người kiêu ngạo thì rất thích tâng bốc. Được, vậy chị đây sẽ tâng ngươi lên trời luôn.
"Tiểu Tuyết biết sai rồi! Tiểu Tuyết biết tỷ uy phong lẫm liệt, không ai trong đám nha hoàn chúng có thể sánh bằng tỷ. Thêm nữa là tỷ tỷ dung mạo mỹ miều là hạc trong bầy gà chúng ta ai có thể đua với tỷ chứ. Tiểu Tuyết lần sau không dám nữa đâu!" Hàn Tuyết vừa nói vừa để ý đến sắc mặt nàng ta.
Nàng ta nghe cô nói vậy sắc mặt hoà hoãn hơn nhiều, mỉm cười với Hàn Tuyết và nói:
"Tiểu Tuyết, ngươi biết nhìn người đấy! Trong Lạc phủ này, trừ các vị chủ tử ra, Thanh Nhu ta là lớn nhất, bọn chúng dám lấn lên đầu ta sao?"
"Đúng, đúng vậy! Thanh Nhu tỷ sao có thể thua kém ai...." Cô xổ ra một tràng lời nịnh hót làm cho Thanh Nhu cười càng tươi.
Nàng ta hoà ái nhìn cô rồi nói:
"Tiểu muội, muội đúng là tỷ muội tốt của ta. Nào đứng dậy đi thay quần áo đi. Ta đi trước" xong nàng ta phất tay áo rời đi.
Thanh Nhu vừa đi khỏi thì có một bóng người vọt vào. Đó là một tiểu cô nương tầm bằng tuổi cô. Nàng ta có khuôn mặt xinh xắn, mái tóc gọn gàng, làn da màu lúa mạch.
"Tiểu Lam" Cô gọi tên cô nương đó theo bản năng.
"Tiểu Tuyết, ngươi ổn chứ? Thanh Nhu, nàng ta có đánh ngươi không?" Tiểu Lam lo lắng hỏi.
"Ta không sao. Nàng ta tha cho ta rồi" Hàn Tuyết cuời nhẹ đáp.
"Nàng ta đúng là hống hách không coi ai ra gì mà. Tưởng được đại tiểu thư sủng ái thì có thể bay lên làm chủ tử sao? Ta nhổ vào" Tiểu Lam tức giận chửi.
"Thôi nào Tiểu Lam kệ nàng ta đi" Hàn Tuyết lắc đầu cười. Cô nàng này nóng tính thật.
"Ôi! Suýt thì quên ngươi đang bị thương. Nào, để ta dìu ngươi về phòng"
Sau vài ngày ở trong Lạc phủ, Hàn Tuyết đã hỏi thăm được một vài thông tin.
Lạc phủ là đại phú hào của Lạc thành. Lạc thành nằm ở phía Nam Long quốc. Đại lục này gồm quốc gia tạo thế chân kiềng ổn định. Ngoài Long quốc còn có Mặc quốc, Tây Lương quốc và Hiên Viên quốc.
Mặc dù Lạc thành nằm tận phía nam của Long quốc nhưng lại là nơi giao thương của Long quốc và Tây Lương quốc. Vì vậy, nơi đây phồn hoa không kém kinh thành.
Lạc lão gia Lạc Đường là một người khôn ngoan. Ông ta nhìn thấy tiềm lực buôn bán ở nơi này và cho xây dựng một hệ thống buôn bán tơ lụa độc quyền với Tây Lương.
Ông ta thành đệ nhất phú thương Lạc thành.
Ông xây phủ đệ rộng lớn. Xong, ông ta cưới một thê nạp thiếp. Đến nay, hai đứa con trai của ông đã đi học tập bên ngoài. Chỉ có đứa con gái còn đang nuôi trong khuê phòng đợi gả.