Edit: Xíu
Chương Vân nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ tới, chỉ sợ là bọn họ đang hiểu lầm, cho rằng nàng muốn giặt quần áo, đưa đồ ăn cho Ngô Húc Lãng, chẳng trách vẻ mặt của hai người trông không được tự nhiên như vậy.
"Đưa Đông Tử đến học đường à, ta cũng vừa đưa Hưng Tử đi lại, thuận tiện mang bữa sáng cho Ngô phu tử luôn, phu tử dạy học lại không thu học phí, cho nên chúng ta đưa một chút đồ ăn, cũng coi như là một lời cảm ơn".
Chương Vân cũng không có ý định giải thích, chỉ là thuận miệng nói qua vài câu.
Chương Vân nói xong liền cầm rổ rời đi, Thường Mãn vội khoát tay bảo Thường Đông tự mình vào lớp, xoay người đuổi theo, Thường Quyên cũng đi theo sau.
"Vân nhi." Thường Mãn và Thường Quyên nhanh chóng đuổi kịp nàng.
Ba người một đường trở về, Thường Mãn cẩn thận nhìn trộm Chương Vân, thấy nàng không có vẻ gì là không vui, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ nghĩ là bên cạnh phu tử không có ai chăm sóc, nên ta cùng nương bàn bạc giúp đỡ đưa cơm, dọn dẹp, cũng để phu tử yên tâm dạy học".
Chương Vân cũng không có đôi gạt, trực tiếp đem chuyện này nói đại khái.
Hiểu lầm này lập tức được hoá giải, Thường Mãn lúc này liền nở nụ cười:"Vân nhi, suy nghĩ của ngươi thật đúng là cẩn thận, tất cả chúng ta thật đúng là chưa nghĩ tới, phu tử vì trong thôn làm một việc tốt lớn như vậy, chúng ta sao có thể không báo đáp, đã là chuyện của cả thôn, vì vậy tất cả đều nên làm, không riêng gì nhà các ngươi, trở về ta cũng nói với nương, đến lúc đó chúng ta thay phiên nhau đưa đồ ăn".
Nói đến đây, Thường Mãn mỉm cười đẩy Thường Quyên ra, nói: "Tiểu Quyên, muội cũng đến giúp đỡ giặt quần áo, dọn dẹp đi, thuận tiện tìm thêm vài cô nương tốt nữa, mọi người cùng nhau làm việc".
Vốn đây là một chuyện tốt, nhưng khi Thường Quyên nhớ đến bộ dạng của Ngô Húc Lãng, nghĩ mình phải làm việc cho tên mặt thối kia, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, cho nên quay lại hét Thường Mãn:"Mãn tử ca, muội hiểu được ca đau lòng Vân nhi, muốn tìm tỷ muội khác cũng không có việc gì, nhưng chính là phải đối mặt với tên mặt thối miệng hôi kia, muội không đồng ý".
Thường Mãn không biết được mối bất hoà giữa Thường Quyên và Ngô Húc Lãng, nghe được lời nói mờ mịt này, hắn cũng không bất mãn, mà vội nhìn xung quanh, thấy không có người khác chú ý đến bên này nên mới yên tâm, nhìn Chương Vân gấp giọng nói:"Cái miệng của Tiểu Quyên như thế này, ngươi đừng lo lắng, không có người nghe thấy".
"Cái miệng của muội làm sao, ca dám nói không phải vì đau lòng Vân nhi mới đưa ra lời đề nghị này không".
Thường Quyên vừa nghe thấy không thuận, liền cãi lại một câu.
Chương Vân bị nói như vậy tai có chút nóng lên, trừng mắt nhìn Thường Quyên, cho rằng nàng ấy cố ý cười nhạo bọn họ, ở lại đây cũng không biết nói gì, nên nóng giận nói một câu:"Không nói với các ngươi nữa, ta về đây".
Nói xong quay người tăng tốc bước chân đi.
Thường Mãn rất khó gặp được Chương Vân, vốn muốn một đường đưa nàng trở về, bây giờ lại thất bại, lúc này người đưa trẻ em đến học đường rất nhiều, hắn lại không tiện để đuổi theo, chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn bóng lưng, mãi đến khi trong tầm mắt chỉ còn lại một điểm đen không nhìn thấy rõ nữa mới quay trở về.
Sau khi về nhà, Thường Mãn liền đem chuyện đưa đồ ăn, dọn dẹp cho phu tử nói cho Thiệu thị nghe, Thiệu thị đương nhiên là đồng ý:" Đây chính là một chuyện tốt, chúng ta như vậy mới có thể báo đáp ân tình của phu tử, như vậy đi, nương đi với các gia đình khác, đến lúc đó từng nhà trong thôn sẽ luân phiên nhau, để công việc của mỗi nhà không bị chậm trễ, mà phu tử có thể nếm thử được các tay nghề khác nhau."
Thật ra, trong lòng Thường Mãn cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn mới được nửa tuổi người lớn, đi kêu gọi nói chuyện với các gia đình có chút không hợp lý, nếu lời này là nương nói ra thì sẽ không có vấn đề gì, lúc này liền cười gật đầu.
Mấy ngày nay Thiệu thị dạy đan bện cho các nàng dâu, bà tử nên đã tạo được một chút uy vọng trong thôn, hơn nữa thời điểm nàng đi nói với các gia đình, đều có nhắc tới việc làm của Chương gia, gia đình Chương gia đã làm rất nhiều việc đóng góp cho thôn nên rất được nhiều người yêu thích, tôn trọng.
Với lại mọi người cũng luôn sẵn lòng giúp đỡ phu tử, vì thế chuyện này rất nhanh được các nàng dâu, bà tử đồng ý, sắp xếp ổn thoả.
Có sự tham gia của cả thôn thay phiên nhau làm việc như vậy, cho nên một tháng chỉ sợ chưa đến lượt của nhà Chương gia đưa cơm, dọn dẹp, vì thế gánh nặng của hai mẹ con Chu thị và Chương Vân lập tức nhẹ đi.
Ngày giữa hè thánh tám, nhóm nàng dâu, bà tử của các gia đình thay phiên nhau đưa đồ ăn cho phu tử, vừa bước vào tháng chín lập tức đã có hai cơn mưa mùa thu, khí hậu nóng nực lập tức được hoà hoãn, thỉnh thoảng còn có gió thổi qua, nên có thể cảm nhận được một chút thời tiết mát mẻ.
Khí hậu năm nay tốt hơn năm trước, theo như lời ông nội nói, hoa màu trên ruộng phát triển tốt hơn năm trước, e rằng tầm đến đến giữa tháng , sẽ thu hoạch ngô và lúa mì.
Năm nay, nhà nào cũng tất bật chuẩn bị thu hoạch vụ thu, bởi không chỉ có ngoài ruộng mà bây giờ cành lá hương bồ trong ao đã mọc cao hơn, cắt xong cành lá hương bồ còn phải lên núi hái quả hoa trà, đến lúc đó, chỉ sợ mọi người đều ước đôi tay có thể dài hơn, phân ra mới tốt.
Vào cuối tháng , Lí chính đã triệu tập đàn ông trong thôn để phân chia công việc hái quả hoa trà, chiết xuất dầu, còn có cắt hái cành lá hương bồ đều phân công cụ thể hết mọi việc, miễn cho đến lúc đó đoàn người một chỗ đều đi hái quả hoa trà, ngược lại cắt hái cành lá hương bồ không có ai, hơn nữa trong thôn chỉ có một cái cối ép dầu, nếu không sắp xếp hợp lúc e rằng sẽ phải xếp hàng dài chờ đợi, như vậy sẽ làm chậm mất công sức của mọi người.
Sau khi Lí chính triệu tập bàn bạc thống nhất xong, từng nhà đều được sắp xếp ổn thoả, đến lượt nhà Chương gia hái quả hoa trà là từ ngày đến ngày thánh , còn cắt hái cành lá hương bồ vào ngày và , đến mồng ba, bốn, tháng mười đến lượt ép dầu, hết thảy mọi thứ đều được thu xếp hợp lý.
Nghĩ đến quang cảnh ban ngày tháng , cả nhà sẽ phải dốc toàn lực thu hoạch mùa thu, sợ không còn thời gian rảnh rỗi đến trước Tết Nguyên Đán, Chương Vân thừa dịp lúc này, bảo cha cùng đại ca lấy thức ăn ủ chua trong hầm cho gia cầm ra, để đưa vào mẻ cất ủ thứ hai.
Vẫn như lần trước, buổi sáng và buổi tối Chương Vân sẽ đến sông Thanh Lĩnh cắt cỏ, bèo tây cho heo, khi chiều trễ đại ca từ ruộng đất trở về cũng sẽ giúp cắt một ít, sau vài ngày làm việc thì cỏ dại, bèo tây cho heo trong hầm đã đầy, lúc này lại tiến hành ủ lên men, để dành cho heo ăn vào mùa đông khi có tuyết, lúc đó chất rau cỏ sẽ héo chết, nếu không có thức ăn ủ chua thì heo tự nhiên sẽ không được ăn no.
.
Sau khi làm xong hầm giữ trữ thức ăn, Chương Vân lên núi Thanh Truân Lĩnh, mùa thu không chỉ là đến mùa hái quả hoa trà, mà nàng phải đi nhìn xem, củ cúc vu năm nay đã lớn già chưa, đây chính là lương thực chính cho heo ăn, so với rau cỏ xanh thì nhiều hơn, vì thế nàng hy vọng xem có thể đào được sớm trở về nhà hay không.
Chương Vân đi một chuyến lên núi Thanh Truân Lĩnh, phát hiện thấy có một chút củ cúc vu đã đào được rồi, nhưng đa số còn chưa được, vì vậy nàng cũng không bảo người nhà đến đào, cứ như vậy một mình đào hết mấy ngày, cũng coi như đào được mấy bao tải trở về, nghĩ chắc sau mấy ngày nữa hẳn là có thể đào thêm được vài sọt trở về, dù sao cũng phải chất đầy ba bốn hầm lớn mới đủ cho heo ăn được.
Hôm nay mặt trời lặn giữa trưa, sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, Chương Vân lại muốn mang bao tải lên núi Thanh Truân Lĩnh, vừa mới đem bao tải ra khỏi phòng bếp, bên ngoài sân liền có một bóng người chạy tới.
"Vân nhi tỷ tỷ, nương đệ bảo đệ đến gọi tỷ".
Bóng người vừa gọi chạy vào sân, Chương Vân nhìn lên, bóng dáng nhỉ bé đang chạy về phía mình hoá ra là Thường Phú.
"Chạy chậm chậm thôi, đừng gấp gáp".
Chương Vân vội vàng đi đến, ngồi xổm trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn cười hỏi:"Tiểu Phú, nương đệ có nói chuyện gì hay không?".
Thường Phú nhỏ bé cau mày lắc đầu:"Nương không nói, nhưng trong nhà có khách".
Thường Phú vừa nhắc đến có khác, trên mặt liền nở nụ cười, Chương Vân lại không hiểu ý tứ của lời này, nhưng nàng cũng không hỏi thêm, Thường Phú nhỏ như vậy, hỏi hắn chỉ sợ hắn không thể nói được rõ ràng, còn không bằng chạy đi một chuyến.
Chương Vân đang định đưa Thường Phú đi ra ngoài thì Chu thị từ sân sau bước ra, nhìn thấy Thường Phú mỉm cười nói:"Sao Tiểu Phú lại đến đây, trong nhà cũng không có gì ngon để ăn, trong bếp vẫn còn một ít củ năng, thím tẩy rửa cho cháu nhé".
Chu nói xong liền đến trước mặt bọn họ, Thường Phú ngẩng đầu nhìn Chu thị cười gật đầu lia lịa, Chu thị đi vào bếp rửa sạch củ năn, gói trong lá sen, đưa cho Thường Phú.
Thường Phú nhận lấy và bỏ vào túi, Chương Vân thấy hắn cất nó đi, nói với Chu thị : "Nương, thím bảo Tiểu Phú đến gọi con đi qua, chắc là có chuyện, con đi xem một chút rồi trở lại".
Sau khi Chu thị đồng ý, Chương Vân nắm tay dẫn Thường Phú đi ra ngoài sân.
Hai người đi theo dọc con đường nhỏ, vừa đi vòng qua sông Thanh Lĩnh, từ xa nhìn thấy Thường Mãn chạy tới, chạy đến trước mắt hít thở một hơi nói: "Sao lâu như vậy, ta còn tưởng Tiểu Phú chạy nhầm nhà nên mới đến xem".
"Không phải đâu, vừa rồi nương ta rửa một ít củ năng cho Tiểu Phú, nên cũng mất chút thời gian, sao lại gấp như vậy, có chuyện gì thế?".
Chương Vân nói chuyện, thấy Thường Mãn chạy mồ hôi chảy ròng ròng, liền lấy khăn tay từ trong túi áo ra đưa cho hắn.
Thường Mãn nhìn thấy, trong lòng rất vui vẻ, cũng không có cầm lấy, mà ngược lại, nhìn xung quanh bốn phía không thấy người khác đi lại, liền cúi đầu người xuống, đem mặt qua cười hì hì.
Chương Vân thấy bộ dạng ánh mắt chờ mong của hắn, siết chặt tay, liếc nhìn chung quanh vài lần, lại nghĩ đến giống như hai người yêu đương vụng trộm, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, vội đưa tay ra đặt lên trán hắn lau lung tung mấy cái, rồi sau đó cầm chặt khăn nhét vào trong tay hắn, bỏ lại một câu,"Ngươi tự lau đi".
Sau đó cuống quýt kéo Thường Phú đi về phía trước.
Thường Mãn trong lòng sớm đã vui sướng rối bởi, tim đập thình thịch, thấy nàng bước nhanh đi rồi, cười ngây ngô một hồi rồi mới đuổi theo, nắm tay Thường Phú cùng nhau đi về phía trước.
Khi ánh mặt trời trên cao chiếu rọi xuống in hình ba bóng người trên mặt đất, Thường Mãn vô tình nhìn về phía sau, mỉm cười nhìn bóng lưng hai người một cao một thấp, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ vài năm sau, bóng dáng này có lẽ thường xuyên được thấy..
Chương Vân hoàn toàn không biết suy nghĩ của hắn, nhưng vừa đi được vài bước, cảm thấy hai người cứ như vậy nắm tay Thường Phú có chút không thích hợp, nên vội buông tay bước sang một bên để tránh gặp phải người trong thôn.
Hành động này của Chương Vân khiến Thường Mãn hồi tỉnh lại một chút tâm tư nhỏ, mặc dù có chút hụt hững nhưng cũng không làm tan đi niềm hạnh phúc lúc nãy khi được lau mồ hôi, vì thế cười nói:"Vân nhi, ngươi vừa rồi hỏi ta có chuyện gì, hì hì hì hì, ta nói cho ngươi biết, đó là một chuyện rất vui".
"Chuyện vui? Chuyện vui gì thế?".
Chương Vân quay đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn đầy ý cười vội hỏi.
"Hôm nay trong nhà có một vị khách đến, đó là nhị chưởng quầy trong cửa hàng của đường thúc ta, hắn mang tin tốt, nói lần trước chúng ta mang hàng đan bện cành lá hương bồ đến bán gần hết rồi, cũng mang tiền quyết toán đến luôn, còn nói đường thúc phân phó cho hắn, lúc trở về muốn mang nhiều hàng đi qua, nói rằng người bên Thường Châu rất thích nó, chỉ sợ càng ngày sẽ bán càng được nhiều hơn".
Thường Mãn đem tin vui này cẩn thận nói cho Chương Vân biết.
Lúc đầu vốn tưởng rằng phải một đoạn thời gian dài mới có khởi sắc, không ngờ nhanh như vậy đã có dấu hiệu tốt, Chương Vân nghe xong tất nhiên là quá đỗi vui mừng.