- Vương gia còn có giang sơn của ngừoi nữa, nếu người đi thì sẽ sao?" Ảnh nói tràn đầy hi vọng
Lăng Phong bước đến, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt thâm thuý nhìn Hiên Viên Lãnh. Tuy rằng thấy Hiên Viên Lãnh si tình với cô như vậy anh cũng rất cảm động, nhưng trên lưng bọn họ gánh cả tương lai của Băng Lãnh này, con dân đang chờ hắn, là một vương gia thì không thể vì việc cá nhân mà buông bỏ trách nhiệm.
- Nhưng ta phải đi tìm nàng giang sơn còn có đại ca ta. Hiên Viên Lãnh Kiên Định nói.
- Minh TRúc! Nếu nàng rời đi chúng ta thật sự rất buồn.
- Ta xin lỗi nhưng ta phải đi cùng tiểu thư.
Hai người vừa dứt lời liền nhìn nhau, đồng thời thấy được sự kiên định trong mắt mỗi người.
“Thì ra ngươi là vương gia.”
Nam tử xinh đẹp rốt cục đã biết thân phận của Hiên Viên Lãnh. Khó trách vì sao trên người hắn ta lại có hơi thở vương giả ấy. Như vậy nữ tử tuyệt sắc mất tích kia chẳng lẽ là vị Vương phi mười bốn tuổi vang danh thiên hạ sao?
Mọi người không để ý hắn, ánh mắt đều đặt trên người Hiên Viên Lãnh và Minh TRúc.
“Vương Gia, mong ngài cân nhắc.”
Lão cúi người chắp tay với Hiên Viên Lãnh. Giang sơn đổi chủ, chỉ sợ là sẽ là dao động căn cơ đất nước, làm lung lay lòng dân.
“PHụ, chẳng lẽ ngài không muốn Tuyết Nhi trở về sao?” Hiên Viên Lãnh nhìn Lão chân thật nói
“Vi thần đương nhiên hy vọng có Tuyết Nhi ở bên.” Không chút do dự trả lời.
“Một khi đã như vậy, phụ cần gì phải khuyên nữa ta. Ta nhất định sẽ đưa Tuyết Nhi trở về.” Còn có con của bọn họ.
“Nhưng là…” Giang sơn làm trọng.
“Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết.” Hiên Viên Lãnh xoay người, ánh mắt lại nhìn về Huyễn Phong, “Xin Huyễn huynh giúp chúng ta.”
Mấy người khuyên giải vô ích, cũng chỉ có thể mặc bọn họ làm gì thì làm, kỳ thật ai cũng muốn Tuyết Nhi có thể trở về.
“Đồ tế (con rể), ta ủng hộ hai người, nhất định phải đem bảo bối và tiểu đồ tôn của ta về đó.”
Lão vẫy vẫy tay, lớn tiếng gọi.
Hiên Viên LÃnh và MInh Trúc cùng nhìn hắn cười cười, cảm tạ sự ủng hộ của hắn.
Huyễn Phong nhìn ánh mắt chờ đợi của Minh TRúc và Hiên Viên Lãnh, nhếch môi cười nói: “Hai người không cần đi.”
“Vì sao? Chẳng lẽ chúng ta đi không được?” Hiên Viên Lãnh nghe vậy liền hơi nóng này, ánh mắt vẫn nhìn Huyễn Phong.
“Muốn xuyên không cần phải có cơ duyên, bây giờ hai người có muốn qua cũng không được.” Huyễn Phong giải thích.
“Vậy cô thì sao? Nàng còn có thể trở về không?”
“Có thể.” Huyễn Phong gật đầu, “Tất cả là do vận mệnh an bài, tin ta, không lâu nữa bọn họ sẽ trở về thôi, việc các ngươi cần làm bây giờ cũng chỉ có thể là chờ đợi.”
Lăng Phong bước đến, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt thâm thuý nhìn Hiên Viên Lãnh. Tuy rằng thấy Hiên Viên Lãnh si tình với cô như vậy anh cũng rất cảm động, nhưng trên lưng bọn họ gánh cả tương lai của Băng Lãnh này, con dân đang chờ hắn, là một vương gia thì không thể vì việc cá nhân mà buông bỏ trách nhiệm.
- Nhưng ta phải đi tìm nàng giang sơn còn có đại ca ta. Hiên Viên Lãnh Kiên Định nói.
- Minh TRúc! Nếu nàng rời đi chúng ta thật sự rất buồn.
- Ta xin lỗi nhưng ta phải đi cùng tiểu thư.
Hai người vừa dứt lời liền nhìn nhau, đồng thời thấy được sự kiên định trong mắt mỗi người.
“Thì ra ngươi là vương gia.”
Nam tử xinh đẹp rốt cục đã biết thân phận của Hiên Viên Lãnh. Khó trách vì sao trên người hắn ta lại có hơi thở vương giả ấy. Như vậy nữ tử tuyệt sắc mất tích kia chẳng lẽ là vị Vương phi mười bốn tuổi vang danh thiên hạ sao?
Mọi người không để ý hắn, ánh mắt đều đặt trên người Hiên Viên Lãnh và Minh TRúc.
“Vương Gia, mong ngài cân nhắc.”
Lão cúi người chắp tay với Hiên Viên Lãnh. Giang sơn đổi chủ, chỉ sợ là sẽ là dao động căn cơ đất nước, làm lung lay lòng dân.
“PHụ, chẳng lẽ ngài không muốn Tuyết Nhi trở về sao?” Hiên Viên Lãnh nhìn Lão chân thật nói
“Vi thần đương nhiên hy vọng có Tuyết Nhi ở bên.” Không chút do dự trả lời.
“Một khi đã như vậy, phụ cần gì phải khuyên nữa ta. Ta nhất định sẽ đưa Tuyết Nhi trở về.” Còn có con của bọn họ.
“Nhưng là…” Giang sơn làm trọng.
“Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết.” Hiên Viên Lãnh xoay người, ánh mắt lại nhìn về Huyễn Phong, “Xin Huyễn huynh giúp chúng ta.”
Mấy người khuyên giải vô ích, cũng chỉ có thể mặc bọn họ làm gì thì làm, kỳ thật ai cũng muốn Tuyết Nhi có thể trở về.
“Đồ tế (con rể), ta ủng hộ hai người, nhất định phải đem bảo bối và tiểu đồ tôn của ta về đó.”
Lão vẫy vẫy tay, lớn tiếng gọi.
Hiên Viên LÃnh và MInh Trúc cùng nhìn hắn cười cười, cảm tạ sự ủng hộ của hắn.
Huyễn Phong nhìn ánh mắt chờ đợi của Minh TRúc và Hiên Viên Lãnh, nhếch môi cười nói: “Hai người không cần đi.”
“Vì sao? Chẳng lẽ chúng ta đi không được?” Hiên Viên Lãnh nghe vậy liền hơi nóng này, ánh mắt vẫn nhìn Huyễn Phong.
“Muốn xuyên không cần phải có cơ duyên, bây giờ hai người có muốn qua cũng không được.” Huyễn Phong giải thích.
“Vậy cô thì sao? Nàng còn có thể trở về không?”
“Có thể.” Huyễn Phong gật đầu, “Tất cả là do vận mệnh an bài, tin ta, không lâu nữa bọn họ sẽ trở về thôi, việc các ngươi cần làm bây giờ cũng chỉ có thể là chờ đợi.”