Phiêu bạt giang hồ lòng thương tâm,
Đoạn trường sâu, nhìn lược mộng, nhớ cố nhân.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện khách sáo với nhau vài câu chưa gì đã đến Hường Quý Lâu. Vừa vào đến cửa tiểu nhị nhìn thấy hai vị khách quan này có tiền đều nhiệt tình chào đón, gương mặt nịnh bợ hiện rõ trên khuôn mặt.
Tuy biết đây là công việc của người ta nhưng nhìn vào gương mặt nịnh bợ của tiểu nhị làm Tiêu Khiết Lam khá khó chịu. Chẳng lẽ nàng thật sự bài xích người khác quá? Nhưng Tề Thiên Ngạo thì nàng đâu bài xích? Rối rắm rối rắm a!!!
Ngoảnh mặt làm ngơ với tiểu nhị, Tiêu Khiết Lam theo lời nói của Yên Chi đi lên tầng hai của Hường Quý Lâu. Tính ra có nha hoàn đi bên cạnh cũng tiện thật có cái không rõ đều có thể hỏi a!!
Sở Thiên Ngạo nhìn hướng đi của Tiêu Khiết Lam thì đi theo lên tầng hai, vừa mới bước chân lên người ta đã cảm thấy khác biệt với tầng một rồi; xung quanh thiết kế rất là xa hoa, tầng hai có khoảng bảy gian, từng gian được chia ra từng khoảng khác nhau được ngăn cách bởi một bình phong to lớn và màn rèm đính từng hạt lưu ly; Bên trong một gian có thể loáng thoáng nhìn rõ có một bộ bàn ghế được điêu khắc tỉ mỉ từng đường nét, chất liệu gỗ có thể nói là thượng đẳng a!! Xa hoa xa hoa quá!!. Tuy biết Hường Quý Lâu xa hoa nhưng không ngờ lại xa hoa đến cỡ này. Chậc chậc!!! Tiêu Khiết Lam cảm thán.
Yên Chi đứng bên cạnh cũng như Tiêu Khiết Lam, nàng làm nha hoàn nhiều chủ tử nhưng vẫn chưa được bước lên tầng hai của Hường Quý Lâu, có lẽ vào được đại sảnh thôi cũng đã bỏ ra nhiều tiền rồi...
Đối với Sở Thiên Ngạo thì nhìn vào cũng không tỏ vẻ kinh ngạc gì cho cam, bản tính hắn vốn đã vậy; hắn làm tướng quân dưới trướng của đại ca hắn với trọng trách bảo vệ hoàng thượng thì từng ngõ ngách trong hoàng cung của Sở quốc hay vào những khách điếm xa hoa hơn cả thế này nhiều hắn đi đã mòn luôn rồi; dù sao đi theo bảo hộ hoàng đế nguy hiểm nhưng cũng có nhiều cái lợi a!!! Nhưng không ngờ chỉ vì đi tìm một người cho hoàng thượng mà hắn phải nhập ngũ đến ba năm rồi bây giờ mới vào Phong Định quốc tìm người! Thật là bi ai!
Đang lúc tĩnh lặng bỗng nhiên Yên Chi kêu lên một tiếng: “A”, nàng nhớ ra rồi, nhớ ra rồi... Quay sang nhìn tiểu thư và Tề công tử, Yên Chi mở miệng lí nhí nói: “Ách, tiểu thư! Hôm nay Yên Chi chỉ mang theo bên người 10 lượng bạc trắng, nãy giờ mua đồ cũng chỉ còn một lượng hai a!!” Nói xong Yên Chi xấu hổ cúi gầm mặt xuống. Tiêu Khiết Lam nghe xong thì mù mờ, tiền bạc đối với nàng chưa bao giờ cầm qua nên nhiều hay ít đều không biết, dù sao lúc ở Đào Nha thôn cái gì cũng là bà bà mang về nàng cũng không ra ngoài như hồi bé, lúc bé ra ngoài cũng chỉ đi chơi; thời đó người dân cực khổ làm gì có tiền mà cho hài tử chứ! Tiêu Khiết Lam mù mờ nhìn Yên Chi rồi nhìn đến Tề Thiên Ngạo, nói: “ Nè! Nhưng ta không có tiền thì sao???”
Nhìn gương mặt của Tiêu Khiết Lam, Sở Thiên Ngạo thất thần một lúc. Sau đó cười nói: “ Không sao đâu! Hôm nay ta mời Tiêu cô nương cũng được, dù sao ta là nam tử kia mà!! Ha ha” Nói xong còn nhìn vào một gian trống bước đến, đứng đợi Tiêu Khiết Lam, mỉm cười thân thiện.
Thấy vậy Tiêu Khiết Lam cũng thoải mái bước đến ngồi xuống, Yên Chi xấu hổ đi theo phía sau.
Lâu sau, khi tiểu nhị mang trà cùng điểm tâm lên, Tiêu Khiết Lam cũng mở miệng: “ Xấu hổ quá! Phải phiền công tử rồi!” Tuy nói vậy nhưng trên mặt không có lấy nét áy nấy nào cả; thật làm cho Sở Thiên Ngạo cười khổ. Đâu cần phải biểu hiện như thế kia chứ!!
“ Hôm nay Tề Thiên Ngạo ta may mắn gặp được Tiêu cô nương, xin kính cô nương một chung trà thay rượu vậy!” Nói xong chưa đợi Tiêu Khiết Lam mở miệng đã uống hết ly trà; thấy vậy Tiêu Khiết Lam cũng chỉ nhấp nhẹ một miếng trà, aiz đắng nghét!!! Tiêu Khiết Lam nhăn mày.
Liếc mắt xuống đường cái bên dưới, ngồi chỗ này cũng thật tiện mà, có cửa sổ bên cạnh nên nhìn cũng thú vị a! Đưa mắt nhìn xung quanh, con ngươi Tiêu Khiết Lam dán chặt một nơi – nơi đó, Phụng Vi Lâm đang đứng, có thể thấy rõ cô ả đang định bước vào Hường Quý Lâu nhưng có ai đó giữ lại, người giữ cô ả là một nam tử không có gì đặc biệt; hai người nói qua nói lại gì mà người xung quanh bu lại rất đông, tiếp theo cảnh không ai ngờ tới là Phụng Vi Lâm đưa tay tát vào mặt nam tử kia.
“Ồ” Tiêu Khiết Lam nhìn rồi cảm khái.
Sở Thiên Ngạo theo tầm mắt nhìn theo Tiêu Khiết Lam, vừa nhìn thấy Phụng Vi Lâm thì đầy vẻ chán ghét.
Bỗng Tiêu Khiết Lam thốt lên: “ Tề công tử! Phụng Vi Lâm này chắc có tình ý với công tử rồi đấy!” Nói xong con ngươi sáng lấp lánh nhìn Sở Thiên Ngạo.
Sở Thiên Ngạo nghe vậy mặt đen lại, nhưng dường như Tiêu Khiết Lam không để ý nói tiếp: “ Sao Phụng Vi Lâm lại thích công tử nhỉ? Ta thấy mới gặp lần đầu kia mà???”
Sở Thiên Ngạo đè nén lên tiếng nói: “ Tiêu cô nương sao biết Phụng Vi Lâm kia thích ta chứ?” Trong lòng Sở Thiên Ngạo đang sôi sùng sục, không phải nói nữ nhân luôn e ngại vấn đề tình cảm sao? Sao Tiêu Khiết Lam lại nói rõ như vậy chứ? Mà nàng không nhìn ra sắc mặt của hắn khi đối với nàng và khi đối với cô ả kia sao???
Yên Chi đứng bên nhìn hai người nói chuyện thì đầy thông cảm cho Tề Thiên Ngạo! Nàng đi theo tiểu thư cũng được vài ngày nên nàng biết được đôi chút về tiểu thư, tiêu thư nàng dường như rất mù mờ về tình cảm thì phải? Như vương gia đối với tiểu thư như vậy mà vẫn chưa hiểu là đủ biết sao rồi. Có lần tiểu thư hỏi nàng như thế nào là thích? Thì nàng cũng trả lời ngay là ' Khi thích một ai đó chắc chỉ chú ý đến người đó mà thôi, và khi thích thì có cảm giác tim mình đập mạnh đó tiểu thư!!' Lúc đó, tiểu thư chỉ trầm ngâm nghĩ nhưng bây giờ tiểu thư chung quy lời nói của nàng với hiện tại thì phải, không lâu sau Yên Chi biết được đáp án.
“ Thì Yên Chi bảo thích ai thì chỉ chú ý đến người đó mà, Phụng Vi Lâm từ đầu tới cuối ta cảm thấy đều nhìn ngươi nha!!” Nói xong còn nhìn Tề Thiên Ngạo đầy thần bí: “ Tề công tử số cũng đào hoa ghê!!!” Đôi mắt Tiêu Khiết Lam đã cong thành vầng trăng khuyết, nhìn rất đẹp mắt.
Sở Thiên Ngạo nhìn nụ cười của Tiêu Khiết Lam thì sững người.
Nhìn Phụng Vi Lâm sắp đi vào Hường Quý Lâu, Tiêu Khiết Lam đứng dậy nói: “ Tề công tử, mong lần sau lại tái kiến!” Nói xong đã rời đi cùng Yên Chi.
Sở Thiên Ngạo nhìn bóng dáng của Tiêu Khiết Lam khuất dần thì thất vọng, chưa thu hồi tâm mắt đã thấy bóng dáng nữ nhân đi về phía mình; khi thấy người đến là ai thì đầy chán ghét nhìn, bỏ lại túi bạc trên bàn Sở Thiên Ngạo nhảy ra khỏi cửa sổ rồi biến mất.
Sau đó là tiếng kêu ai oán vang lên: “ A, công tử, Tề công tử!!!” Nhưng ai đó đã biến mất không còn tăm hơi nữa rồi.
Sau khi chia tay Tề Thiên Ngạo, Tiêu Khiết Lam liền về Hoàng Bắc phủ; ngày hôm nay vận động nhiều làm Tiêu Khiết Lam khá mệt mỏi; trời còn chưa tối Tiêu Khiết Lam đã đi ngủ; lòng mang tâm sự nhưng không còn cách nào giải quyết Tiêu Khiết Lam chỉ muốn đi ngủ mà thôi.
-.-.-.-.-.-.-.
Dãy Thiên Nhai.
Trong viện nhỏ dưới chân núi, Lãnh Cô Hạo cầm tin tức về Tiêu Khiết Lam trong ngày nay. Đang đọc thì tim hắn cứ lên rồi xuống; sau khi đọc xong nhìn cái tên ' Tề Thiên Ngạo' đầy ẩn ý. Vò tờ giấy ném vào trong đống lửa gần đó, thở ra một hơi lạnh. Lãnh Cô Hạo lên tiếng nói: “ Vũ! Tra!!!”
“ Vâng, chủ nhân!” Tuy không nói rõ tra ai nhưng Vũ hắn sớm đi theo bên vương gia từ bé đến lớn cũng đủ hiểu ý của nhau rồi, nói nhiều chỉ tổ mỏi miệng thôi!
Lãnh Cô Hạo con mắt khép hờ đầy dụ hoặc, hắn phải nhanh chóng giải quyết cho xong việc ở đây thôi! Mới một ngày mà bắt đầu nhớ rồi đây!!!
-.-.-.-.-.-.-.-
Sáng sớm ngày thứ hai Lãnh Cô Hạo đí, Tiêu Khiết Lam quyết định gác lại chuyện của mẫu thân đã! Dù sao bây giờ nàng chưa có đủ thông tin, nếu được nàng nên nhờ Lãnh Cô Hạo tìm thông tin thì hơn vì người của nàng đâu có ai ngoại trừ Yên Chi đâu!!! (MiH: chỉ nì lầm rồi, Yên Chi là ng' của anh Hạo nha)
Nghĩ vậy, Tiêu Khiết Lam bảo với Yên Chi mang giấy bút ra để luyện chữ, chắc mấy hôm nay chỉ có thể luyện chữ rồi luyện kiếm mà thôi. Aiz! Tâm trạng thật không thoải mái mà.
Nhìn đào thụ không còn một tán đào nào, Tiêu Khiết Lam lại nhớ đến gương mặt yêu nghiệt của Lãnh Cô Hạo. Mới nghĩ thôi mà mặt đã đỏ bừng cả lên.
Ngươi nhanh nhanh về a! Không hiểu sao ta lại khó chịu như thế này a!!!
Đoạn trường sâu, nhìn lược mộng, nhớ cố nhân.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện khách sáo với nhau vài câu chưa gì đã đến Hường Quý Lâu. Vừa vào đến cửa tiểu nhị nhìn thấy hai vị khách quan này có tiền đều nhiệt tình chào đón, gương mặt nịnh bợ hiện rõ trên khuôn mặt.
Tuy biết đây là công việc của người ta nhưng nhìn vào gương mặt nịnh bợ của tiểu nhị làm Tiêu Khiết Lam khá khó chịu. Chẳng lẽ nàng thật sự bài xích người khác quá? Nhưng Tề Thiên Ngạo thì nàng đâu bài xích? Rối rắm rối rắm a!!!
Ngoảnh mặt làm ngơ với tiểu nhị, Tiêu Khiết Lam theo lời nói của Yên Chi đi lên tầng hai của Hường Quý Lâu. Tính ra có nha hoàn đi bên cạnh cũng tiện thật có cái không rõ đều có thể hỏi a!!
Sở Thiên Ngạo nhìn hướng đi của Tiêu Khiết Lam thì đi theo lên tầng hai, vừa mới bước chân lên người ta đã cảm thấy khác biệt với tầng một rồi; xung quanh thiết kế rất là xa hoa, tầng hai có khoảng bảy gian, từng gian được chia ra từng khoảng khác nhau được ngăn cách bởi một bình phong to lớn và màn rèm đính từng hạt lưu ly; Bên trong một gian có thể loáng thoáng nhìn rõ có một bộ bàn ghế được điêu khắc tỉ mỉ từng đường nét, chất liệu gỗ có thể nói là thượng đẳng a!! Xa hoa xa hoa quá!!. Tuy biết Hường Quý Lâu xa hoa nhưng không ngờ lại xa hoa đến cỡ này. Chậc chậc!!! Tiêu Khiết Lam cảm thán.
Yên Chi đứng bên cạnh cũng như Tiêu Khiết Lam, nàng làm nha hoàn nhiều chủ tử nhưng vẫn chưa được bước lên tầng hai của Hường Quý Lâu, có lẽ vào được đại sảnh thôi cũng đã bỏ ra nhiều tiền rồi...
Đối với Sở Thiên Ngạo thì nhìn vào cũng không tỏ vẻ kinh ngạc gì cho cam, bản tính hắn vốn đã vậy; hắn làm tướng quân dưới trướng của đại ca hắn với trọng trách bảo vệ hoàng thượng thì từng ngõ ngách trong hoàng cung của Sở quốc hay vào những khách điếm xa hoa hơn cả thế này nhiều hắn đi đã mòn luôn rồi; dù sao đi theo bảo hộ hoàng đế nguy hiểm nhưng cũng có nhiều cái lợi a!!! Nhưng không ngờ chỉ vì đi tìm một người cho hoàng thượng mà hắn phải nhập ngũ đến ba năm rồi bây giờ mới vào Phong Định quốc tìm người! Thật là bi ai!
Đang lúc tĩnh lặng bỗng nhiên Yên Chi kêu lên một tiếng: “A”, nàng nhớ ra rồi, nhớ ra rồi... Quay sang nhìn tiểu thư và Tề công tử, Yên Chi mở miệng lí nhí nói: “Ách, tiểu thư! Hôm nay Yên Chi chỉ mang theo bên người 10 lượng bạc trắng, nãy giờ mua đồ cũng chỉ còn một lượng hai a!!” Nói xong Yên Chi xấu hổ cúi gầm mặt xuống. Tiêu Khiết Lam nghe xong thì mù mờ, tiền bạc đối với nàng chưa bao giờ cầm qua nên nhiều hay ít đều không biết, dù sao lúc ở Đào Nha thôn cái gì cũng là bà bà mang về nàng cũng không ra ngoài như hồi bé, lúc bé ra ngoài cũng chỉ đi chơi; thời đó người dân cực khổ làm gì có tiền mà cho hài tử chứ! Tiêu Khiết Lam mù mờ nhìn Yên Chi rồi nhìn đến Tề Thiên Ngạo, nói: “ Nè! Nhưng ta không có tiền thì sao???”
Nhìn gương mặt của Tiêu Khiết Lam, Sở Thiên Ngạo thất thần một lúc. Sau đó cười nói: “ Không sao đâu! Hôm nay ta mời Tiêu cô nương cũng được, dù sao ta là nam tử kia mà!! Ha ha” Nói xong còn nhìn vào một gian trống bước đến, đứng đợi Tiêu Khiết Lam, mỉm cười thân thiện.
Thấy vậy Tiêu Khiết Lam cũng thoải mái bước đến ngồi xuống, Yên Chi xấu hổ đi theo phía sau.
Lâu sau, khi tiểu nhị mang trà cùng điểm tâm lên, Tiêu Khiết Lam cũng mở miệng: “ Xấu hổ quá! Phải phiền công tử rồi!” Tuy nói vậy nhưng trên mặt không có lấy nét áy nấy nào cả; thật làm cho Sở Thiên Ngạo cười khổ. Đâu cần phải biểu hiện như thế kia chứ!!
“ Hôm nay Tề Thiên Ngạo ta may mắn gặp được Tiêu cô nương, xin kính cô nương một chung trà thay rượu vậy!” Nói xong chưa đợi Tiêu Khiết Lam mở miệng đã uống hết ly trà; thấy vậy Tiêu Khiết Lam cũng chỉ nhấp nhẹ một miếng trà, aiz đắng nghét!!! Tiêu Khiết Lam nhăn mày.
Liếc mắt xuống đường cái bên dưới, ngồi chỗ này cũng thật tiện mà, có cửa sổ bên cạnh nên nhìn cũng thú vị a! Đưa mắt nhìn xung quanh, con ngươi Tiêu Khiết Lam dán chặt một nơi – nơi đó, Phụng Vi Lâm đang đứng, có thể thấy rõ cô ả đang định bước vào Hường Quý Lâu nhưng có ai đó giữ lại, người giữ cô ả là một nam tử không có gì đặc biệt; hai người nói qua nói lại gì mà người xung quanh bu lại rất đông, tiếp theo cảnh không ai ngờ tới là Phụng Vi Lâm đưa tay tát vào mặt nam tử kia.
“Ồ” Tiêu Khiết Lam nhìn rồi cảm khái.
Sở Thiên Ngạo theo tầm mắt nhìn theo Tiêu Khiết Lam, vừa nhìn thấy Phụng Vi Lâm thì đầy vẻ chán ghét.
Bỗng Tiêu Khiết Lam thốt lên: “ Tề công tử! Phụng Vi Lâm này chắc có tình ý với công tử rồi đấy!” Nói xong con ngươi sáng lấp lánh nhìn Sở Thiên Ngạo.
Sở Thiên Ngạo nghe vậy mặt đen lại, nhưng dường như Tiêu Khiết Lam không để ý nói tiếp: “ Sao Phụng Vi Lâm lại thích công tử nhỉ? Ta thấy mới gặp lần đầu kia mà???”
Sở Thiên Ngạo đè nén lên tiếng nói: “ Tiêu cô nương sao biết Phụng Vi Lâm kia thích ta chứ?” Trong lòng Sở Thiên Ngạo đang sôi sùng sục, không phải nói nữ nhân luôn e ngại vấn đề tình cảm sao? Sao Tiêu Khiết Lam lại nói rõ như vậy chứ? Mà nàng không nhìn ra sắc mặt của hắn khi đối với nàng và khi đối với cô ả kia sao???
Yên Chi đứng bên nhìn hai người nói chuyện thì đầy thông cảm cho Tề Thiên Ngạo! Nàng đi theo tiểu thư cũng được vài ngày nên nàng biết được đôi chút về tiểu thư, tiêu thư nàng dường như rất mù mờ về tình cảm thì phải? Như vương gia đối với tiểu thư như vậy mà vẫn chưa hiểu là đủ biết sao rồi. Có lần tiểu thư hỏi nàng như thế nào là thích? Thì nàng cũng trả lời ngay là ' Khi thích một ai đó chắc chỉ chú ý đến người đó mà thôi, và khi thích thì có cảm giác tim mình đập mạnh đó tiểu thư!!' Lúc đó, tiểu thư chỉ trầm ngâm nghĩ nhưng bây giờ tiểu thư chung quy lời nói của nàng với hiện tại thì phải, không lâu sau Yên Chi biết được đáp án.
“ Thì Yên Chi bảo thích ai thì chỉ chú ý đến người đó mà, Phụng Vi Lâm từ đầu tới cuối ta cảm thấy đều nhìn ngươi nha!!” Nói xong còn nhìn Tề Thiên Ngạo đầy thần bí: “ Tề công tử số cũng đào hoa ghê!!!” Đôi mắt Tiêu Khiết Lam đã cong thành vầng trăng khuyết, nhìn rất đẹp mắt.
Sở Thiên Ngạo nhìn nụ cười của Tiêu Khiết Lam thì sững người.
Nhìn Phụng Vi Lâm sắp đi vào Hường Quý Lâu, Tiêu Khiết Lam đứng dậy nói: “ Tề công tử, mong lần sau lại tái kiến!” Nói xong đã rời đi cùng Yên Chi.
Sở Thiên Ngạo nhìn bóng dáng của Tiêu Khiết Lam khuất dần thì thất vọng, chưa thu hồi tâm mắt đã thấy bóng dáng nữ nhân đi về phía mình; khi thấy người đến là ai thì đầy chán ghét nhìn, bỏ lại túi bạc trên bàn Sở Thiên Ngạo nhảy ra khỏi cửa sổ rồi biến mất.
Sau đó là tiếng kêu ai oán vang lên: “ A, công tử, Tề công tử!!!” Nhưng ai đó đã biến mất không còn tăm hơi nữa rồi.
Sau khi chia tay Tề Thiên Ngạo, Tiêu Khiết Lam liền về Hoàng Bắc phủ; ngày hôm nay vận động nhiều làm Tiêu Khiết Lam khá mệt mỏi; trời còn chưa tối Tiêu Khiết Lam đã đi ngủ; lòng mang tâm sự nhưng không còn cách nào giải quyết Tiêu Khiết Lam chỉ muốn đi ngủ mà thôi.
-.-.-.-.-.-.-.
Dãy Thiên Nhai.
Trong viện nhỏ dưới chân núi, Lãnh Cô Hạo cầm tin tức về Tiêu Khiết Lam trong ngày nay. Đang đọc thì tim hắn cứ lên rồi xuống; sau khi đọc xong nhìn cái tên ' Tề Thiên Ngạo' đầy ẩn ý. Vò tờ giấy ném vào trong đống lửa gần đó, thở ra một hơi lạnh. Lãnh Cô Hạo lên tiếng nói: “ Vũ! Tra!!!”
“ Vâng, chủ nhân!” Tuy không nói rõ tra ai nhưng Vũ hắn sớm đi theo bên vương gia từ bé đến lớn cũng đủ hiểu ý của nhau rồi, nói nhiều chỉ tổ mỏi miệng thôi!
Lãnh Cô Hạo con mắt khép hờ đầy dụ hoặc, hắn phải nhanh chóng giải quyết cho xong việc ở đây thôi! Mới một ngày mà bắt đầu nhớ rồi đây!!!
-.-.-.-.-.-.-.-
Sáng sớm ngày thứ hai Lãnh Cô Hạo đí, Tiêu Khiết Lam quyết định gác lại chuyện của mẫu thân đã! Dù sao bây giờ nàng chưa có đủ thông tin, nếu được nàng nên nhờ Lãnh Cô Hạo tìm thông tin thì hơn vì người của nàng đâu có ai ngoại trừ Yên Chi đâu!!! (MiH: chỉ nì lầm rồi, Yên Chi là ng' của anh Hạo nha)
Nghĩ vậy, Tiêu Khiết Lam bảo với Yên Chi mang giấy bút ra để luyện chữ, chắc mấy hôm nay chỉ có thể luyện chữ rồi luyện kiếm mà thôi. Aiz! Tâm trạng thật không thoải mái mà.
Nhìn đào thụ không còn một tán đào nào, Tiêu Khiết Lam lại nhớ đến gương mặt yêu nghiệt của Lãnh Cô Hạo. Mới nghĩ thôi mà mặt đã đỏ bừng cả lên.
Ngươi nhanh nhanh về a! Không hiểu sao ta lại khó chịu như thế này a!!!