Hạnh phúc làm sao mỗi sớm chiều,
Nghe nàng rót giọng lắm yêu thương.
Dù xa mãi nhớ về phương đó,
Nương tử hiền ngoan dáng mĩ miều.
(Theo Trang Kiệt – có chỉnh sửa)
Chính ngọ sáng hôm sau.
Tiêu Khiết Lam rời giường đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, xoa xoa thái dương. Dạo này hình như nàng ngủ ngày càng nhiều thì phải? A! Nhức đầu ghê!!!
“ Yên Chi!” Tiêu Khiết Lam ôm đầu gọi, “ A! Yên... Chi!!” Giọng nói của Tiêu Khiết Lam gấp rút, hơi thở dồn dập hẳn lên; đầu nàng đau quá, đau quá!!! Hạo! Cứu!!! Không chóng được cơn đau, thân mình ngã xuống bàn, Tiêu Khiết Lam lâm vào hôn mê.
Nhìn thân hình Tiêu Khiết Lam buông thả, biết thuốc đã có tác dụng, Yên Chi từ sau tấm bình phong bước ra, gương mặt không còn nét ngây thơ khả ái nữa, mà thay vào đó là sự kinh miệt cùng độc đoán.
Trên tay của Yên Chi là lò hương trong phòng, nhìn vào không còn nét cũ kĩ nữa mà thay vào đó là sự tinh tươm, sạch sẽ; ở đâu đó trên nắp lò vẫn còn động lại vài hạt nước có thể biết Yên Chi vừa làm vệ sinh cho cái lò xong.
Bước đến bên cạnh Tiêu Khiết Lam, Yên Chi đặt lò hương xuống bàn; đôi bàn tay mảnh khảnh nhưng nhìn kĩ lòng bàn tay có thể biết được là người từng luyện võ, bắt lấy cằm của Tiêu Khiết Lam, Yên Chi nhìn gương mặt xinh đẹp của Tiêu Khiết Lam đầy kinh thường. Tại sao nàng ta lại được sự sủng ái của vương gia kia chứ?? Chỉ được mỗi gương mặt chứ có tài năng gì đâu??? Nàng được hơn ả ta nhiều, tại sao vương gia lại không chọn nàng kia chứ??!!
“ Tiêu Khiết Lam! Tất cả là do ngươi!!! Do ngươi mà ra cả! Vương gia sẽ không vì ngươi mà bỏ quên ta!!” Yên Chi cúi đầu sát vào tai của Tiêu Khiết Lam nói nhỏ, con ngươi độc đoán mà lạnh lùng. Nếu không vì ngươi thì ta cũng sẽ được vương gia chú ý. “ Ngươi không biết đâu!! Ta hiểu vương gia hơn cả ngươi nữa đấy!!! Trong lúc ngươi an nhàn thì vương gia chịu nổi thống khổ ngươi có biết? Ta theo vương ta bốn năm cũng đủ đổi lại sự tín nhiệm của gia!!! Từ lúc gặp gia ta đã định cả đời này sẽ theo gia rồi nhưng không ngờ ngươi lại xuất hiện! Ha ha.. Tuy ngươi không hiểu vương gia bằng ta đâu, gia còn nhiều mặt mà kẻ như ngươi còn không biết đấy!!!!” Giọng của Yên Chi ngày càng lạnh lùng, tiếu dung vẫn cong; vẫn là gương mặt đó nhưng tâm hồn nàng đã thay đổi. Tiêu Khiết Lam vẫn hôn mê trong cơn đau không biết gì bên ngoài, phó mặc thân thể cho người khác. “ Ư... a....a!!” Trong hôn mê vì không chịu nổi cơn đau mà Tiêu Khiết Lam rên rỉ đầy thống khổ. Yên Chi nhìn vậy thì tiếu dung càng đậm, trong con ngươi lóe lên tia gì đó có ý vị thâm tường. (*Lóe* Tia laze a )
....
Cùng lúc đó, trước Hoàng Bắc phủ.
Vì lên đường gấp, chính ngọ hôm nay đội quân của Lãnh Cô Hạo cũng về đến phủ. Trên mặt ai nấy cũng có mang nét mệt mỏi phong trần nhưng không che được niềm vui thắng trận trong con ngươi.
Quản gia – Tô Mậu Đinh chờ cả buổi sáng cuối cùng cũng thấy vương gia trở về thì vừa vui mừng vừa gấp gáp chuẩn bị những thứ lặt vặt. Người trong phủ cứ nháo nháo cả lên, không ai để ý đến vị vương phi trong phủ của mình bây giờ ra sao.
Lãnh Cô Hạo vừa bước xuống ngựa thì ngực hắn khẽ nhói lên; nghi hoặc tiến vào phủ, hắn cũng hay bị nhói ngực mà! Bây giờ hắn chỉ muốn gặp Tiêu Khiết Lam mà thôi!!
Càng đi sự bất an trong lòng hắn càng tăng lên, không hiểu sao nhưng như có cái gì thôi thúc hắn nhanh chóng gặp lại Tiêu Khiết Lam. Di chuyển nhanh hơn tiến về Bắc Tri viện, vừa hỏi Vũ đang ở bên cạnh mình: “ Hôm qua ngươi có bảo ai canh gác ở chỗ vương phi không?” Hắn hỏi điều này một phần vì bất an, một phần vì ngày hôm qua Vũ ở lại chỗ của hắn giúp hắn giải quyết vài việc nên việc ở Bắc Tri viện đều giao lại cho người khác. Nhưng bên cạnh hắn chỉ có Vũ, ám vệ của hắn sớm đã phái đi từng phương trời; người trong phủ không làm được tích sự gì nên dường như chỗ của Tiêu Khiết Lam ngoại trừ Vũ ra thì hắn không tin cậy bất cứ ai.
Vũ đi bên cạnh mặc y phục hầu cận không giống y phục đen tuyền như thường ngày, nhanh chóng trả lời: “ Hôm qua thần đi thì có bảo với Yên Chi chăm lo cho vương phi rồi ạ!!”
“ Yên Chi???” Lãnh Cô Hạo nghi hoặc hỏi, bước đi càng nhanh chưa gì đã sắp đến cửa viện.
“ Vâng!! Là nô tỳ mà vương gia phái đến bên cạnh vương phi ạ!” Vũ trả lời nhanh chóng, tuy không nhớ mặt con a đầu này nhưng a đầu này dường như cũng rất chu đáo với vương phi mà nàng lại có võ công nên hắn bảo nàng chăm lo cho vương phi! Chắc không sơ xuất gì chứ???
Đang bước chân qua cửa viện, ngực Lãnh Cô Hạo lại nhói lên; khẳng định được sự bất an trong lòng. Lãnh Cô Hạo thi triển kinh công bay vào viện...
.....
Cùng lúc đó trong gian phòng của Tiêu Khiết Lam.
Yên Chi nhìn gương mặt của Tiêu Khiết Lam đầy căm ghét, môi mở, giọng đầy vẻ thích thú: “ Tiêu Khiết Lam! Không biết ta hủy đi gương mặt của ngươi thì như thế nào nhỉ?” Nói xong khẽ phất tay áo, thủy chủ nhỏ bằng phi tiêu xuất hiện trong lòng bàn tay, đây là thứ mà người đó cho nàng, tuy không biết vì sao nhưng chỉ cần có được vương gia thì ai nàng cũng không quan tâm; bàn tay cầm thủy chủ từ gương mặt Tiêu Khiết Lam mà hạ xuống...
“ Lam nhi!” Gần đến nơi, Lãnh Cô Hạo lên tiếng nói.
Thủy chủ sắp hạ xuống mặt Tiêu Khiết Lam bỗng khựng lại, hừ! Ngươi may mắn!!! Nhanh như chớp, Yên Chi đâm vào đùi mình một cái, nước mắt tuôn ra; gương mặt đơn thuần tinh khiết lại xuất hiện, nhẹ giọng rên rỉ: “ Tiểu thư!!!... Hic hic!!.... Tiểu thư!!!” Khi Lãnh Cô Hạo gần đến nơi nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân thì chạy gấp vào, y phục xộc xệch cả lên. Vũ chạy theo sau cũng nhân ra sự thất thường mà tiến vào.
Đập vào mắt là hình ảnh Tiêu Khiết Lam đang nằm trên bàn, tiếng rên rỉ đâu đây. A hoàn hậu cận bên cạnh càng khóc nức nở làm tâm tình Lãnh Cô Hạo càng rối loạn, tiến về phía Tiêu Khiết Lam; không khống chế nổi bản thân, ánh mắt Lãnh Cô Hạo nhìn Yên Chi – kẻ cản đường như tu la. Khi Yên Chi nhìn vào mắt Lãnh Cô Hạo thì run lên, vương... vương gia lại phát tác nửa rồi!!! Chưa kịp né tránh thì đã bị Lãnh Cô Hạo đạp mạnh về phía Yên Chi, thân hình mảnh khảnh cứ thế mà đập lui sau, khóe miệng máu chảy ra trong thật lê thương, đáng lẽ không phải vậy kia mà!! Yên Chi ai oán nghĩ. Người đó nói với nàng chỉ cần hủy đi gương mặt kia thì vương gia sẽ chú ý đến nàng bây giờ không làm được mà còn nhận được tức giận của gia!! Đau quá!!
Bây giờ chắc ngực của a đầu này đã gãy mất vài cái xương sườn rồi!! Vũ đứng bên cạnh cảm thán, hắn cũng nên điều tra lại a hoàn này rồi!!! Nghĩ vậy con ngươi Vũ sáng lên nhìn chằm chằm Yên Chi như nhìn con mồi đầy khát máu.
Lãnh Cô Hạo không khống chế nổi cảm xúc mình, hơi thở dồn dập; con ngươi đục ngầu nhìn Tiêu Khiết Lam; cúi người ôm Tiêu Khiết Lam vào lòng, đến khi cảm nhận được hơi ấm của nàng thì hắn dần bình tĩnh lại. Cúi đầu áp trán mình với trán Tiêu Khiết Lam, Lãnh Cô Hạo lên tiếng nói: “ Nương tử!! Nương tử sao vậy??!! Mở mắt ra nhìn vi phu nào!” Giọng nói đầy nhu tình vang lên làm Vũ đứng gần đó cũng nổi da gà.
Như nghe được lời nói của Lãnh Cô Hạo, hàng mi dài cong vút của Tiêu Khiết Lam run rẩy nhưng không mở mắt được, đáp lại chỉ là tiếng rên rỉ đầy thống khổ: “ A... hộc... hộc!!”
Ôm Tiêu Khiết Lam trong lòng, Lãnh Cô Hạo phẫn nộ quát: “ Còn chờ gì nữa, truyền Âu Phi Dương!!!”
Vũ đang điểm huyệt Yên Chi dừng lại nhận lệnh: “ Vâng! Chủ nhân!!” Sau đó ôm cả Yên Chi biến mất.
Khi tất cả đều đi hết, Lãnh Cô Hạo lo lắng nhìn Tiêu Khiết Lam trong lòng mình, gương mặt Tiêu Khiết Lam cũng không khác khi ngày hắn đi (Anh ơi! Mới ba ngày thôi ạ!), bây giờ nàng dường như chịu nỗi thống khổ nào đó mà mồ hôi ướt đẫm cả khuôn mặt, trên người vẫn còn mặc nội y chứng tỏ nàng vừa ngủ dậy. Lãnh Cô Hạo suy nghĩ không ngừng.
Ôm thân mình mềm yếu của Tiêu Khiết Lam về giường, đắp lên tấm chăn mỏng. Lãnh Cô Hạo đành bức lực chờ đợi Âu Phi Dương.
Chưa đến một chung trà, Vũ đã mang Âu Phi Dương đến. Lãnh Cô Hạo lạnh lùng nhìn y, mở miệng nói: “ Nếu ngươi không trị được cho nàng thì chuẩn bị tinh thần đi!!”
Âu Phi Dương vừa bước vào cửa nghe câu nói của Lãnh Cô Hạo thì lạnh run người. Đả kích tinh thần như vậy sao hắn dám chẩn bệnh nữa a!!! Đưa tay sờ sờ cổ, đầu ơi! Ngươi chớ bỏ thân thể này mà đi nha!!
Vũ đứng bên cạnh nhìn y đầy vẻ thích thú, tuy ôm trên vai là Yên Chi nhưng xem ra y vẫn không cảm thấy nặng hay không nặng. Chậc chậc!!!
Yên Chi trên vai Vũ sớm đã bị điểm huyệt ngủ cùng huyệt đạo nên không cử động được và sớm ngất rồi. Lâu lâu, Yên Chi cũng có rên rỉ vài tiếng vì vết thương mà Lãnh Cô Hạo đả thương khi nãy. Nàng không biết mình sẽ đối mặt với điều gì sắp tới, số mệnh liệu có do ông trời sắp đặt??? Nếu chưa biết thì cứ từ từ xem hồi kết của ả. Ha ha ha!!!
.....
Thời gian như lắng động trong khi Âu Phi Dương chẩn bệnh cho Tiêu Khiết Lam, bây giờ tuy Tiêu Khiết Lam không còn rên rỉ nhưng trạng thái co giật lại bắt đầu, làm cho người trong phòng thấp thỏm không thôi! Nhìn đi! Nhìn đi, cái gương mặt đằng đằng sát khí kia thôi cũng đủ người trong phòng sớm chạy hết cả rồi!!! Và tất nhiên! Điều không kể chối cải là tâm trạng bây giờ của Âu Phi Dương là bi ai nhất a!!!!
Thu lại tay đang bắt mạch, luồn tay Tiêu Khiết Lam vào trong chăn. Âu Phi Dương đằng hắng giọng: “ Vương gia! Thần nghĩ vương phi bị trúng độc!!” Nói xong y còn len lén nhìn gương mặt đang nổi sát khí kia rồi nói tiếp: “ Đây là một loại độc ảnh hưởng đến trung ương thần kinh, tuy không biết phương thức nhưng có lẽ hung thủ dùng hương liệu a!!” Nói xong nhìn Lãnh Cô Hạo đầy lo âu.
Di chuyển con ngươi nhìn Tiêu Khiết Lam trên giường, ánh mắt như suy nghĩ sâu xa, lên tiếng nói: “ Vậy là có người định mưu sát nàng?” giọng nói có vẻ xa cách, người xung quanh không biết hắn đang nói với họ hay chính bản thân Lãnh Cô Hạo hắn.
“ Thần nghĩ là không, loại độc này dùng nhiều mới có thể gây chết người; theo chẩn đoán vương phi chỉ vừa trúng độc khoảng hai ngày, hung thủ chỉ muốn gây nổi thống khổ mà thôi. Loại độc này tuy không phải độc trí mạng nhưng người ngửi nó trong thời gian dài dần sẽ bị lệ thuộc vào nó nếu không,... khi không ngửi được mùi hương đó thì đầu sẽ đau như búa bổ, nặng hơn có thể gây tê liệt hệ thần kinh, gây hoảng loạng hoặc dẫn đến bị điên!” Khi Âu Phi Dương nói xong cả gian phòng như im lặng hẳn đi. ( Cứ xem như thuốc phiện vậy a!)
Xoay người, ghi ghi chép chép lên tờ giấy, Âu Phi Dương đưa cho Lãnh Cô Hạo rồi nói: “ Đây là một trong những dược liệu cần cho vương phi, trong đó còn thiếu một loại dược. Nếu bị độc bằng hương liệu thì cách giải độc tốt nhất là cũng bằng hương liệu, thần sẽ đi mang nó về; trong khoảng mấy ngày thần đi mong vương gia cho người sắc thuốc theo tờ giấy này; mỗi lần chỉ cho uống khoảng năm thìa mà thôi, mỗi ngày như thế ba lần!! À! Vương gia cũng nên cho thuộc hạ kiểm tra lại các lư hương, nếu vương phi ngửi lại thì sẽ bị phát tác lại đấy!!!”
Nhận tờ giấy của Âu Phi Dương, Lãnh Cô Hạo thốt ra một câu mà khiến người khác thụ sủng nhược kinh: “ Cảm tạ!!”
Âu Phi Dương nghe vậy cười cười nhưng trong lòng bất an đã sớm dâng trào, cười trừ nói: “ Không!... không cần cảm tạ!! Ta sẽ tổn thọ mất vương gia à!!!” Nói xong không đợi Lãnh Cô Hạo liếc y, y ba chân bốn cẳng mà chạy, vừa chạy vừa hét lui phía sau: “ Nếu vương gia muốn vương phi mau khỏe thì phải làm theo những gì thần nói đấy!!”
...........
Hết chương 14.
Nghe nàng rót giọng lắm yêu thương.
Dù xa mãi nhớ về phương đó,
Nương tử hiền ngoan dáng mĩ miều.
(Theo Trang Kiệt – có chỉnh sửa)
Chính ngọ sáng hôm sau.
Tiêu Khiết Lam rời giường đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, xoa xoa thái dương. Dạo này hình như nàng ngủ ngày càng nhiều thì phải? A! Nhức đầu ghê!!!
“ Yên Chi!” Tiêu Khiết Lam ôm đầu gọi, “ A! Yên... Chi!!” Giọng nói của Tiêu Khiết Lam gấp rút, hơi thở dồn dập hẳn lên; đầu nàng đau quá, đau quá!!! Hạo! Cứu!!! Không chóng được cơn đau, thân mình ngã xuống bàn, Tiêu Khiết Lam lâm vào hôn mê.
Nhìn thân hình Tiêu Khiết Lam buông thả, biết thuốc đã có tác dụng, Yên Chi từ sau tấm bình phong bước ra, gương mặt không còn nét ngây thơ khả ái nữa, mà thay vào đó là sự kinh miệt cùng độc đoán.
Trên tay của Yên Chi là lò hương trong phòng, nhìn vào không còn nét cũ kĩ nữa mà thay vào đó là sự tinh tươm, sạch sẽ; ở đâu đó trên nắp lò vẫn còn động lại vài hạt nước có thể biết Yên Chi vừa làm vệ sinh cho cái lò xong.
Bước đến bên cạnh Tiêu Khiết Lam, Yên Chi đặt lò hương xuống bàn; đôi bàn tay mảnh khảnh nhưng nhìn kĩ lòng bàn tay có thể biết được là người từng luyện võ, bắt lấy cằm của Tiêu Khiết Lam, Yên Chi nhìn gương mặt xinh đẹp của Tiêu Khiết Lam đầy kinh thường. Tại sao nàng ta lại được sự sủng ái của vương gia kia chứ?? Chỉ được mỗi gương mặt chứ có tài năng gì đâu??? Nàng được hơn ả ta nhiều, tại sao vương gia lại không chọn nàng kia chứ??!!
“ Tiêu Khiết Lam! Tất cả là do ngươi!!! Do ngươi mà ra cả! Vương gia sẽ không vì ngươi mà bỏ quên ta!!” Yên Chi cúi đầu sát vào tai của Tiêu Khiết Lam nói nhỏ, con ngươi độc đoán mà lạnh lùng. Nếu không vì ngươi thì ta cũng sẽ được vương gia chú ý. “ Ngươi không biết đâu!! Ta hiểu vương gia hơn cả ngươi nữa đấy!!! Trong lúc ngươi an nhàn thì vương gia chịu nổi thống khổ ngươi có biết? Ta theo vương ta bốn năm cũng đủ đổi lại sự tín nhiệm của gia!!! Từ lúc gặp gia ta đã định cả đời này sẽ theo gia rồi nhưng không ngờ ngươi lại xuất hiện! Ha ha.. Tuy ngươi không hiểu vương gia bằng ta đâu, gia còn nhiều mặt mà kẻ như ngươi còn không biết đấy!!!!” Giọng của Yên Chi ngày càng lạnh lùng, tiếu dung vẫn cong; vẫn là gương mặt đó nhưng tâm hồn nàng đã thay đổi. Tiêu Khiết Lam vẫn hôn mê trong cơn đau không biết gì bên ngoài, phó mặc thân thể cho người khác. “ Ư... a....a!!” Trong hôn mê vì không chịu nổi cơn đau mà Tiêu Khiết Lam rên rỉ đầy thống khổ. Yên Chi nhìn vậy thì tiếu dung càng đậm, trong con ngươi lóe lên tia gì đó có ý vị thâm tường. (*Lóe* Tia laze a )
....
Cùng lúc đó, trước Hoàng Bắc phủ.
Vì lên đường gấp, chính ngọ hôm nay đội quân của Lãnh Cô Hạo cũng về đến phủ. Trên mặt ai nấy cũng có mang nét mệt mỏi phong trần nhưng không che được niềm vui thắng trận trong con ngươi.
Quản gia – Tô Mậu Đinh chờ cả buổi sáng cuối cùng cũng thấy vương gia trở về thì vừa vui mừng vừa gấp gáp chuẩn bị những thứ lặt vặt. Người trong phủ cứ nháo nháo cả lên, không ai để ý đến vị vương phi trong phủ của mình bây giờ ra sao.
Lãnh Cô Hạo vừa bước xuống ngựa thì ngực hắn khẽ nhói lên; nghi hoặc tiến vào phủ, hắn cũng hay bị nhói ngực mà! Bây giờ hắn chỉ muốn gặp Tiêu Khiết Lam mà thôi!!
Càng đi sự bất an trong lòng hắn càng tăng lên, không hiểu sao nhưng như có cái gì thôi thúc hắn nhanh chóng gặp lại Tiêu Khiết Lam. Di chuyển nhanh hơn tiến về Bắc Tri viện, vừa hỏi Vũ đang ở bên cạnh mình: “ Hôm qua ngươi có bảo ai canh gác ở chỗ vương phi không?” Hắn hỏi điều này một phần vì bất an, một phần vì ngày hôm qua Vũ ở lại chỗ của hắn giúp hắn giải quyết vài việc nên việc ở Bắc Tri viện đều giao lại cho người khác. Nhưng bên cạnh hắn chỉ có Vũ, ám vệ của hắn sớm đã phái đi từng phương trời; người trong phủ không làm được tích sự gì nên dường như chỗ của Tiêu Khiết Lam ngoại trừ Vũ ra thì hắn không tin cậy bất cứ ai.
Vũ đi bên cạnh mặc y phục hầu cận không giống y phục đen tuyền như thường ngày, nhanh chóng trả lời: “ Hôm qua thần đi thì có bảo với Yên Chi chăm lo cho vương phi rồi ạ!!”
“ Yên Chi???” Lãnh Cô Hạo nghi hoặc hỏi, bước đi càng nhanh chưa gì đã sắp đến cửa viện.
“ Vâng!! Là nô tỳ mà vương gia phái đến bên cạnh vương phi ạ!” Vũ trả lời nhanh chóng, tuy không nhớ mặt con a đầu này nhưng a đầu này dường như cũng rất chu đáo với vương phi mà nàng lại có võ công nên hắn bảo nàng chăm lo cho vương phi! Chắc không sơ xuất gì chứ???
Đang bước chân qua cửa viện, ngực Lãnh Cô Hạo lại nhói lên; khẳng định được sự bất an trong lòng. Lãnh Cô Hạo thi triển kinh công bay vào viện...
.....
Cùng lúc đó trong gian phòng của Tiêu Khiết Lam.
Yên Chi nhìn gương mặt của Tiêu Khiết Lam đầy căm ghét, môi mở, giọng đầy vẻ thích thú: “ Tiêu Khiết Lam! Không biết ta hủy đi gương mặt của ngươi thì như thế nào nhỉ?” Nói xong khẽ phất tay áo, thủy chủ nhỏ bằng phi tiêu xuất hiện trong lòng bàn tay, đây là thứ mà người đó cho nàng, tuy không biết vì sao nhưng chỉ cần có được vương gia thì ai nàng cũng không quan tâm; bàn tay cầm thủy chủ từ gương mặt Tiêu Khiết Lam mà hạ xuống...
“ Lam nhi!” Gần đến nơi, Lãnh Cô Hạo lên tiếng nói.
Thủy chủ sắp hạ xuống mặt Tiêu Khiết Lam bỗng khựng lại, hừ! Ngươi may mắn!!! Nhanh như chớp, Yên Chi đâm vào đùi mình một cái, nước mắt tuôn ra; gương mặt đơn thuần tinh khiết lại xuất hiện, nhẹ giọng rên rỉ: “ Tiểu thư!!!... Hic hic!!.... Tiểu thư!!!” Khi Lãnh Cô Hạo gần đến nơi nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân thì chạy gấp vào, y phục xộc xệch cả lên. Vũ chạy theo sau cũng nhân ra sự thất thường mà tiến vào.
Đập vào mắt là hình ảnh Tiêu Khiết Lam đang nằm trên bàn, tiếng rên rỉ đâu đây. A hoàn hậu cận bên cạnh càng khóc nức nở làm tâm tình Lãnh Cô Hạo càng rối loạn, tiến về phía Tiêu Khiết Lam; không khống chế nổi bản thân, ánh mắt Lãnh Cô Hạo nhìn Yên Chi – kẻ cản đường như tu la. Khi Yên Chi nhìn vào mắt Lãnh Cô Hạo thì run lên, vương... vương gia lại phát tác nửa rồi!!! Chưa kịp né tránh thì đã bị Lãnh Cô Hạo đạp mạnh về phía Yên Chi, thân hình mảnh khảnh cứ thế mà đập lui sau, khóe miệng máu chảy ra trong thật lê thương, đáng lẽ không phải vậy kia mà!! Yên Chi ai oán nghĩ. Người đó nói với nàng chỉ cần hủy đi gương mặt kia thì vương gia sẽ chú ý đến nàng bây giờ không làm được mà còn nhận được tức giận của gia!! Đau quá!!
Bây giờ chắc ngực của a đầu này đã gãy mất vài cái xương sườn rồi!! Vũ đứng bên cạnh cảm thán, hắn cũng nên điều tra lại a hoàn này rồi!!! Nghĩ vậy con ngươi Vũ sáng lên nhìn chằm chằm Yên Chi như nhìn con mồi đầy khát máu.
Lãnh Cô Hạo không khống chế nổi cảm xúc mình, hơi thở dồn dập; con ngươi đục ngầu nhìn Tiêu Khiết Lam; cúi người ôm Tiêu Khiết Lam vào lòng, đến khi cảm nhận được hơi ấm của nàng thì hắn dần bình tĩnh lại. Cúi đầu áp trán mình với trán Tiêu Khiết Lam, Lãnh Cô Hạo lên tiếng nói: “ Nương tử!! Nương tử sao vậy??!! Mở mắt ra nhìn vi phu nào!” Giọng nói đầy nhu tình vang lên làm Vũ đứng gần đó cũng nổi da gà.
Như nghe được lời nói của Lãnh Cô Hạo, hàng mi dài cong vút của Tiêu Khiết Lam run rẩy nhưng không mở mắt được, đáp lại chỉ là tiếng rên rỉ đầy thống khổ: “ A... hộc... hộc!!”
Ôm Tiêu Khiết Lam trong lòng, Lãnh Cô Hạo phẫn nộ quát: “ Còn chờ gì nữa, truyền Âu Phi Dương!!!”
Vũ đang điểm huyệt Yên Chi dừng lại nhận lệnh: “ Vâng! Chủ nhân!!” Sau đó ôm cả Yên Chi biến mất.
Khi tất cả đều đi hết, Lãnh Cô Hạo lo lắng nhìn Tiêu Khiết Lam trong lòng mình, gương mặt Tiêu Khiết Lam cũng không khác khi ngày hắn đi (Anh ơi! Mới ba ngày thôi ạ!), bây giờ nàng dường như chịu nỗi thống khổ nào đó mà mồ hôi ướt đẫm cả khuôn mặt, trên người vẫn còn mặc nội y chứng tỏ nàng vừa ngủ dậy. Lãnh Cô Hạo suy nghĩ không ngừng.
Ôm thân mình mềm yếu của Tiêu Khiết Lam về giường, đắp lên tấm chăn mỏng. Lãnh Cô Hạo đành bức lực chờ đợi Âu Phi Dương.
Chưa đến một chung trà, Vũ đã mang Âu Phi Dương đến. Lãnh Cô Hạo lạnh lùng nhìn y, mở miệng nói: “ Nếu ngươi không trị được cho nàng thì chuẩn bị tinh thần đi!!”
Âu Phi Dương vừa bước vào cửa nghe câu nói của Lãnh Cô Hạo thì lạnh run người. Đả kích tinh thần như vậy sao hắn dám chẩn bệnh nữa a!!! Đưa tay sờ sờ cổ, đầu ơi! Ngươi chớ bỏ thân thể này mà đi nha!!
Vũ đứng bên cạnh nhìn y đầy vẻ thích thú, tuy ôm trên vai là Yên Chi nhưng xem ra y vẫn không cảm thấy nặng hay không nặng. Chậc chậc!!!
Yên Chi trên vai Vũ sớm đã bị điểm huyệt ngủ cùng huyệt đạo nên không cử động được và sớm ngất rồi. Lâu lâu, Yên Chi cũng có rên rỉ vài tiếng vì vết thương mà Lãnh Cô Hạo đả thương khi nãy. Nàng không biết mình sẽ đối mặt với điều gì sắp tới, số mệnh liệu có do ông trời sắp đặt??? Nếu chưa biết thì cứ từ từ xem hồi kết của ả. Ha ha ha!!!
.....
Thời gian như lắng động trong khi Âu Phi Dương chẩn bệnh cho Tiêu Khiết Lam, bây giờ tuy Tiêu Khiết Lam không còn rên rỉ nhưng trạng thái co giật lại bắt đầu, làm cho người trong phòng thấp thỏm không thôi! Nhìn đi! Nhìn đi, cái gương mặt đằng đằng sát khí kia thôi cũng đủ người trong phòng sớm chạy hết cả rồi!!! Và tất nhiên! Điều không kể chối cải là tâm trạng bây giờ của Âu Phi Dương là bi ai nhất a!!!!
Thu lại tay đang bắt mạch, luồn tay Tiêu Khiết Lam vào trong chăn. Âu Phi Dương đằng hắng giọng: “ Vương gia! Thần nghĩ vương phi bị trúng độc!!” Nói xong y còn len lén nhìn gương mặt đang nổi sát khí kia rồi nói tiếp: “ Đây là một loại độc ảnh hưởng đến trung ương thần kinh, tuy không biết phương thức nhưng có lẽ hung thủ dùng hương liệu a!!” Nói xong nhìn Lãnh Cô Hạo đầy lo âu.
Di chuyển con ngươi nhìn Tiêu Khiết Lam trên giường, ánh mắt như suy nghĩ sâu xa, lên tiếng nói: “ Vậy là có người định mưu sát nàng?” giọng nói có vẻ xa cách, người xung quanh không biết hắn đang nói với họ hay chính bản thân Lãnh Cô Hạo hắn.
“ Thần nghĩ là không, loại độc này dùng nhiều mới có thể gây chết người; theo chẩn đoán vương phi chỉ vừa trúng độc khoảng hai ngày, hung thủ chỉ muốn gây nổi thống khổ mà thôi. Loại độc này tuy không phải độc trí mạng nhưng người ngửi nó trong thời gian dài dần sẽ bị lệ thuộc vào nó nếu không,... khi không ngửi được mùi hương đó thì đầu sẽ đau như búa bổ, nặng hơn có thể gây tê liệt hệ thần kinh, gây hoảng loạng hoặc dẫn đến bị điên!” Khi Âu Phi Dương nói xong cả gian phòng như im lặng hẳn đi. ( Cứ xem như thuốc phiện vậy a!)
Xoay người, ghi ghi chép chép lên tờ giấy, Âu Phi Dương đưa cho Lãnh Cô Hạo rồi nói: “ Đây là một trong những dược liệu cần cho vương phi, trong đó còn thiếu một loại dược. Nếu bị độc bằng hương liệu thì cách giải độc tốt nhất là cũng bằng hương liệu, thần sẽ đi mang nó về; trong khoảng mấy ngày thần đi mong vương gia cho người sắc thuốc theo tờ giấy này; mỗi lần chỉ cho uống khoảng năm thìa mà thôi, mỗi ngày như thế ba lần!! À! Vương gia cũng nên cho thuộc hạ kiểm tra lại các lư hương, nếu vương phi ngửi lại thì sẽ bị phát tác lại đấy!!!”
Nhận tờ giấy của Âu Phi Dương, Lãnh Cô Hạo thốt ra một câu mà khiến người khác thụ sủng nhược kinh: “ Cảm tạ!!”
Âu Phi Dương nghe vậy cười cười nhưng trong lòng bất an đã sớm dâng trào, cười trừ nói: “ Không!... không cần cảm tạ!! Ta sẽ tổn thọ mất vương gia à!!!” Nói xong không đợi Lãnh Cô Hạo liếc y, y ba chân bốn cẳng mà chạy, vừa chạy vừa hét lui phía sau: “ Nếu vương gia muốn vương phi mau khỏe thì phải làm theo những gì thần nói đấy!!”
...........
Hết chương 14.