Cuộc gặp gỡ bị gián đoạn, cuối cùng Tiêu Khiết Lam cũng không đi gặp hai người kia.
Từ biệt hoàng hậu, bàn tay Tiêu Khiết Lam vẫn mơn mớn trên vùng bụng còn phẳng lì của mình. Bước lên xe ngựa, không ngờ rằng lại có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Trên con đường trở về vương phủ vốn bằng phẳng, dễ chịu, nay lại sộc sệch khó chịu, đang lúc muốn lên tiếng hỏi thị vệ bên ngoài, màn trướng bỗng bị vén lên, ánh sáng đập vào mắt làm cho hình ảnh người áo đen nhòa đi; có mùi gì đó xông thẳng vào mũi, rồi hôn mê bất tỉnh.
...
Đau!
Cái cảm giác này làm Tiêu Khiết Lam sợ hãi, mắt mở to nhìn xung quanh. Một màu đen nghịt. Đáng sợ!
Tay sờ sờ bụng, thở phào một hơi.
Xung quanh là một màu đen, làm Tiêu Khiết Lam không biết mình đang ở nơi nào nhưng chỉ biết chắc chắn một điều mình đã bị bắt cóc.
Nhìn bản thân mình cũng không bị trói hay đánh đập gì, Tiêu Khiết Lam chẳng biết ai đang hại mình.
Thân mình di chuyển khắp chung quanh mò mẫm, chỉ biết rằng xung quanh là một bức tường không có lối ra. Thế giới màu đen thu hẹp trong một khoảng không gian cố định. Tiêu Khiết Lam đành bất lực quay về chỗ ngồi ban đầu.
Không biết đã qua bao lâu, mí mắt nàng dần nặng trĩu thì một tiếng vang kẽo kẹt vang lên, trên đỉnh đầu bỗng lóe sáng, thì ra cửa hầm nằm ở trên đỉnh đầu mình. Mắt còn chưa thích nghi với ánh sáng, một giọng nói đã tiến thẳng đến màng nhĩ của nàng.
" Cô ta tỉnh rồi!" Một nam tử lên tiếng.
Nhìn người nam nhân đang từ trên nhìn xuống mình, Tiêu Khiết Lam nghĩ mình đang bị nhốt ở hầm của một căn nhà.
Tiếp đó, nam nhân kia đứng sang một bên; nương theo ánh nhìn, một cô nương mắt mày xinh đẹp mặc y phục màu cánh sen tiến lại; đẹp như họa nhưng Tiêu Khiết Lam lại thấy rùng mình bởi ánh nhìn của cô ả.
" Phụng Vi Lâm, sao cô lại hại tôi?!" Tiêu Khiết Lam hỏi, mình cũng từng giúp cô ta, cứ xem như gián tiếp giúp cô ta đi, sao cô ta lại hại nàng?!
" Hừ!" Phụng Vi Lâm cười khẩy đôi tiếng, mắt nhìn từ trên xuống như nhìn con mồi của mình, giọng nói đầy kinh bỉ, chế nhạo thêm chút bất cần vang lên: " HỪ! Cô có quyền biết sao?! Dù sao quân của Tam vương gia cũng gần bị diệt rồi, tưởng tôi sợ uy quyền của cô chắc!! Hừ! Tương lai dù gì đất nước này cũng phải đổi chủ thôi!"
Tiêu Khiết Lam nghe vậy mà kiếp sợ, giọng phản bác: " Cô nói láo! Hạo sẽ bình an trở về!!" nàng còn chưa cho Hạo hay tin mình mang thai mà; sao có thể thế được! Hạo rất mạnh! Chàng chắc chắn có thể an toàn trở về.
Đổi lại là ánh mắt đầy kinh thường của Phụng Vi Lâm: " Cô cứ chờ mà xem, ngày hôm đó chắc sẽ rất náo nhiệt a!!" Nói xong cười đầy xung sướng rời đi.
Biết mình lúc nãy quá kích động, Tiêu Khiết Lam nhìn cửa hầm còn chưa đóng xuống, thi triển kinh công bay thì bên mặt như có gió tạt vào mặt, chưa cảm nhận rõ thì bên vai đã nổi lên cơn đau; đôi mắt đầy thù hận nhìn nam tử chắn trước cửa hầm, thân thể nàng ngày càng vô lực rơi xuống.
Bỏ lại một ánh mắt cảnh cáo cho Tiêu Khiết Lam, nam nhân kia đóng cửa hầm; tiếng bước cộp cộp làm nàng biết hắn đã rời đi.
" Chết tiệt!... A!" Tay ôm bả vai, nội lực của cô còn chưa khôi phục hết nhưng cũng được kha khá rồi mà vẫn bị nam tử kia đả thương. Mi mày nhíu nhíu, nàng đã làm gì để bây giờ xảy ra như thế này.
Cơn đau bên vai kéo đến, trước mắt nhòa đi dù tinh thần có ra lệnh không được thiếp đi bao nhiêu lần nhưng mí mắt dần nặng trịch, như có sức mạnh vô hình nào đó lấy đi sự tỉnh táo cuối cùng của Tiêu Khiết Lam.
...
Từ biệt hoàng hậu, bàn tay Tiêu Khiết Lam vẫn mơn mớn trên vùng bụng còn phẳng lì của mình. Bước lên xe ngựa, không ngờ rằng lại có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Trên con đường trở về vương phủ vốn bằng phẳng, dễ chịu, nay lại sộc sệch khó chịu, đang lúc muốn lên tiếng hỏi thị vệ bên ngoài, màn trướng bỗng bị vén lên, ánh sáng đập vào mắt làm cho hình ảnh người áo đen nhòa đi; có mùi gì đó xông thẳng vào mũi, rồi hôn mê bất tỉnh.
...
Đau!
Cái cảm giác này làm Tiêu Khiết Lam sợ hãi, mắt mở to nhìn xung quanh. Một màu đen nghịt. Đáng sợ!
Tay sờ sờ bụng, thở phào một hơi.
Xung quanh là một màu đen, làm Tiêu Khiết Lam không biết mình đang ở nơi nào nhưng chỉ biết chắc chắn một điều mình đã bị bắt cóc.
Nhìn bản thân mình cũng không bị trói hay đánh đập gì, Tiêu Khiết Lam chẳng biết ai đang hại mình.
Thân mình di chuyển khắp chung quanh mò mẫm, chỉ biết rằng xung quanh là một bức tường không có lối ra. Thế giới màu đen thu hẹp trong một khoảng không gian cố định. Tiêu Khiết Lam đành bất lực quay về chỗ ngồi ban đầu.
Không biết đã qua bao lâu, mí mắt nàng dần nặng trĩu thì một tiếng vang kẽo kẹt vang lên, trên đỉnh đầu bỗng lóe sáng, thì ra cửa hầm nằm ở trên đỉnh đầu mình. Mắt còn chưa thích nghi với ánh sáng, một giọng nói đã tiến thẳng đến màng nhĩ của nàng.
" Cô ta tỉnh rồi!" Một nam tử lên tiếng.
Nhìn người nam nhân đang từ trên nhìn xuống mình, Tiêu Khiết Lam nghĩ mình đang bị nhốt ở hầm của một căn nhà.
Tiếp đó, nam nhân kia đứng sang một bên; nương theo ánh nhìn, một cô nương mắt mày xinh đẹp mặc y phục màu cánh sen tiến lại; đẹp như họa nhưng Tiêu Khiết Lam lại thấy rùng mình bởi ánh nhìn của cô ả.
" Phụng Vi Lâm, sao cô lại hại tôi?!" Tiêu Khiết Lam hỏi, mình cũng từng giúp cô ta, cứ xem như gián tiếp giúp cô ta đi, sao cô ta lại hại nàng?!
" Hừ!" Phụng Vi Lâm cười khẩy đôi tiếng, mắt nhìn từ trên xuống như nhìn con mồi của mình, giọng nói đầy kinh bỉ, chế nhạo thêm chút bất cần vang lên: " HỪ! Cô có quyền biết sao?! Dù sao quân của Tam vương gia cũng gần bị diệt rồi, tưởng tôi sợ uy quyền của cô chắc!! Hừ! Tương lai dù gì đất nước này cũng phải đổi chủ thôi!"
Tiêu Khiết Lam nghe vậy mà kiếp sợ, giọng phản bác: " Cô nói láo! Hạo sẽ bình an trở về!!" nàng còn chưa cho Hạo hay tin mình mang thai mà; sao có thể thế được! Hạo rất mạnh! Chàng chắc chắn có thể an toàn trở về.
Đổi lại là ánh mắt đầy kinh thường của Phụng Vi Lâm: " Cô cứ chờ mà xem, ngày hôm đó chắc sẽ rất náo nhiệt a!!" Nói xong cười đầy xung sướng rời đi.
Biết mình lúc nãy quá kích động, Tiêu Khiết Lam nhìn cửa hầm còn chưa đóng xuống, thi triển kinh công bay thì bên mặt như có gió tạt vào mặt, chưa cảm nhận rõ thì bên vai đã nổi lên cơn đau; đôi mắt đầy thù hận nhìn nam tử chắn trước cửa hầm, thân thể nàng ngày càng vô lực rơi xuống.
Bỏ lại một ánh mắt cảnh cáo cho Tiêu Khiết Lam, nam nhân kia đóng cửa hầm; tiếng bước cộp cộp làm nàng biết hắn đã rời đi.
" Chết tiệt!... A!" Tay ôm bả vai, nội lực của cô còn chưa khôi phục hết nhưng cũng được kha khá rồi mà vẫn bị nam tử kia đả thương. Mi mày nhíu nhíu, nàng đã làm gì để bây giờ xảy ra như thế này.
Cơn đau bên vai kéo đến, trước mắt nhòa đi dù tinh thần có ra lệnh không được thiếp đi bao nhiêu lần nhưng mí mắt dần nặng trịch, như có sức mạnh vô hình nào đó lấy đi sự tỉnh táo cuối cùng của Tiêu Khiết Lam.
...