" Vương gia làm việc quá độ, thần trí âu lo cùng bệnh cũ tái phát nên mới dẫn đến hôn mê; để ta đi sắt thuốc cho vương gia rồi tiến hành châm cứu! Ở đây có ta lo liệu rồi, Vũ đại nhân nên giải quyết chính sự vẫn hơn!" Âu Phi Dương ung dung ngồi bên giường, mặt không đổi sắc nói, chỉ là giọng nói hắn đã không còn ma mị như ngày trước thay vào đó là một cảm giác khiến người ta tin tưởng.
Vũ đứng bên cạnh thần sắc âu lo nhưng nhìn người nằm trên giường rồi nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại liền bất lực nói: " Vậy nhờ ngươi cả, ta phải đi chỉnh đốn quân trang. Nhớ không nên để người ngoài..."
" Ta biết!" Chưa dứt lời, Âu Phi Dương đã đứng dậy đi ra ngoài trướng, giọng vọng vào.
Liếc nhìn vương gia lại một lần nữa, Vũ thần sắc mệt mỏi ra khỏi màn trướng.
Tình hình này không nên để binh lính biết, biết càng ít thì càng tốt!
Tối đến.
Doanh trướng Sở quốc.
Ánh lửa chập chờn quanh các màn trướng, trăng đã lên cao nhưng dường như người ở đây vẫn còn thức. Như hổ rình mồi mà thần kinh đều căng thẳng hết sức.
Không riêng gì không khí ngoài trướng mà trong doanh trướng chủ chốt của Sở quốc vẫn hừng hực khí thế.
Sở Thiên Tề đứng trước 8 tướng lĩnh giọng uy nghiêm vang lên: " Các tướng sĩ, đã đến ngày Sở quốc ta phục thù rồi!" Tiếng nói tuy chậm rãi nhưng uy lực của nó không hề nhỏ. Mỗi tướng sĩ đứng ở đây đều cảm nhận rõ ẩn ý trong câu nói. Dù có liều mạng thì cuộc tiến công lần này không thể thua; uy danh chấn nhiếp một vùng trong thời đại nào kia nên được khôi phục rồi.
" Đại nhân! Dù có bỏ mạng bọn thần cũng phải mang được đầu của Lãnh Cô Hạo treo lên cho thị chúng xem!!" Tướng quân thân hình thô kệch, giọng nói thô ráp vang lên oang oang, nói đầy tự tin.
" Đúng vậy, dù cho lần này như thế nào mạt tướng cũng phải lật lại uy danh một thời của Sở quốc ta!"
"..."
Giọng nói xen lẫn nỗi phẫn nộ, quốc gia nào cũng như quốc gia nào, thù trong giặc ngoài đều có. Một sớm hai chiều không thể cải thiện được cốt lõi của nó.
Hôm nay họ đã nhận được mật thám Lãnh Cô Hạo phát bệnh; là thời cơ tốt! Không thể dùng lòng tự trọng trong hoàn cảnh này nên dù công bằng hay không công bằng vẫn vậy...
Sớm hôm sau.
Một ngày nắng đẹp trời, những hiện tượng giao mùa nay dường như không còn, cảnh sắc tươi tốt tràn ngập cả một vùng. Xuân như lòng người...
Một ngày nắng đẹp như thế này nhưng con người thật sự không biết hưởng thụ...
" Cấp báo oooooo!!" Một binh sĩ chạy vào.
" Địch đã vào gần đến lãnh thổ của ta còn khoảng 5 dặm đường!"
Vũ nhận lá thư, chân nhanh chóng đến gần lều trướng của Lãnh Cô Hạo.
Xốc màn lên, nhìn người đang ngồi trên giường, Vũ nói: " Vương gia, bên Sở quốc còn 5 dặm nữa là tiến vào biên giới nước ta; thành Phong Xuyên đang có nguy cơ thất thủ."
" Tại sao?" Lãnh Cô Hạo nghe tin mày nhíu chặt, gương mặt tiều tụy thấy rõ; nhưng xem qua đã không còn đau như ngày hôm qua.
" Chủ thành Phong Xuyên dưới dãy Thiên Nhai chiều tối hôm qua nghe tin giặc tiến đánh thành của mình nên sợ hãi bỏ trốn; tuy dân chúng đã sơ tán nhưng một số người già với trẻ nhỏ vẫn chưa đi được. Trong thành binh lính mất đầu cũng đang hoang mang cực độ!"
Không phải trong rừng không có người xống, thành Phong Xuyên là ví dụ điển hình; tọa lạc gần chân núi, thành Phong Xuyên được xem như lá chắn kiên cố của phong Định. Chủ thành Phong Xuyên gần đây có đổi người vì lý do chủ thành trước đây bệnh già yếu mất mạng. Kẻ đi sau không ngờ lại chểnh mảng, hèn yếu co cẳng chạy mất.
" Phái người đến!" Tiếng nói của Lãnh Cô Hạo ngày càng lạnh lẽo.
" Vương gia ngài..." Vũ ấp úng.
Như hiểu nỗi lòng của Vũ, Lạnh Cô Hạo lạnh lùng nói: " Chuẩn bị ngựa, ta sẽ tiên phong!" nói xong liền đứng dậy mặc giáp.
" Vương gia!"
" Vương gia!"
Người trong trướng kiếp sợ, những tướng lĩnh đang bàn bạc với Lãnh Cô Hạo cùng người trong phòng tề nhất quì xuống.
" Ta biết các ngươi lo cho ta, nhưng chút bệnh này của ta không ảnh hưởng gì đến suy nghĩ của ta cả. Mạt tướng quân, ngài hiểu ta mà!"
Mạt tướng quì dưới đất cắn răng đứng dậy, phủi bụi trên quần rồi hào sảng nói: " Thần hiểu, thần sẽ đi chuẩn bị!" Nói xong như được sự đồng ý ngầm của Lãnh Cô Hạo mà rời đi.
" Các tướng quân nên chuẩn bị suất trận thì hơn, những gì cần nói ta đã nói hết rồi; dựa theo kế hoạch mà làm. Thông báo tướng sĩ ai chặt được đầu của một trong 8 vị tướng quân Sở quốc sẽ được treo thưởng" Nói xong phất vạt áo, đội mũ, cầm kiếm bước ra ngoài trướng.
" Vâng!"
Khi người dần lui hết, Lãnh Cô Hạo trống rỗng nhìn mặt trời vừa ló dạng bên chân núi. Một mảnh hòa bình nay đã sắp không còn nữa rồi; vờ tuồng nào rồi cũng nên hạ màn.
Lam nhi à... chờ ta đến cứu nàng nhé!
" Húuuuuuuuuuuuuuuu!!"
" Keeeeeeeeeeeeng! Keeeeeeeeeng! Keee...ng!"
" Tùng! Tùng! Tùng...!!!"
Từng hồi tùng đợt âm thanh vang lên hùng hồn. Hai bên đều đã sẵn sàng đối đầu.
Những con ngựa được những tướng sĩ cưỡi vút đi trên thảm cỏ, bên kia ngọn núi quân địch đang đợi chờ họ. Kế hoạch của họ là vượt qua dạy Thiên Nhai, dựa vào địa hình dãy núi hiểm trở để đặt bẫy, đánh lẻ một cánh quân; họ sẽ không đối đầu giao chiến như những cuộc tấn công lớn.
Dù tỉ lệ chiến thắng nhỏ nhưng mỗi người đều mang theo ý chí bừng bừng tiến quân.
Đằng sau những con người ấy, những bức thư, nhưng kỉ vật, thậm chí là tóc, là móng tay đều đã sẵn sàng truyền lại. Bởi cuộc chiến này kết cục như thế nào, định sẵn cho họ là một sống hai chết!
Vũ đứng bên cạnh thần sắc âu lo nhưng nhìn người nằm trên giường rồi nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại liền bất lực nói: " Vậy nhờ ngươi cả, ta phải đi chỉnh đốn quân trang. Nhớ không nên để người ngoài..."
" Ta biết!" Chưa dứt lời, Âu Phi Dương đã đứng dậy đi ra ngoài trướng, giọng vọng vào.
Liếc nhìn vương gia lại một lần nữa, Vũ thần sắc mệt mỏi ra khỏi màn trướng.
Tình hình này không nên để binh lính biết, biết càng ít thì càng tốt!
Tối đến.
Doanh trướng Sở quốc.
Ánh lửa chập chờn quanh các màn trướng, trăng đã lên cao nhưng dường như người ở đây vẫn còn thức. Như hổ rình mồi mà thần kinh đều căng thẳng hết sức.
Không riêng gì không khí ngoài trướng mà trong doanh trướng chủ chốt của Sở quốc vẫn hừng hực khí thế.
Sở Thiên Tề đứng trước 8 tướng lĩnh giọng uy nghiêm vang lên: " Các tướng sĩ, đã đến ngày Sở quốc ta phục thù rồi!" Tiếng nói tuy chậm rãi nhưng uy lực của nó không hề nhỏ. Mỗi tướng sĩ đứng ở đây đều cảm nhận rõ ẩn ý trong câu nói. Dù có liều mạng thì cuộc tiến công lần này không thể thua; uy danh chấn nhiếp một vùng trong thời đại nào kia nên được khôi phục rồi.
" Đại nhân! Dù có bỏ mạng bọn thần cũng phải mang được đầu của Lãnh Cô Hạo treo lên cho thị chúng xem!!" Tướng quân thân hình thô kệch, giọng nói thô ráp vang lên oang oang, nói đầy tự tin.
" Đúng vậy, dù cho lần này như thế nào mạt tướng cũng phải lật lại uy danh một thời của Sở quốc ta!"
"..."
Giọng nói xen lẫn nỗi phẫn nộ, quốc gia nào cũng như quốc gia nào, thù trong giặc ngoài đều có. Một sớm hai chiều không thể cải thiện được cốt lõi của nó.
Hôm nay họ đã nhận được mật thám Lãnh Cô Hạo phát bệnh; là thời cơ tốt! Không thể dùng lòng tự trọng trong hoàn cảnh này nên dù công bằng hay không công bằng vẫn vậy...
Sớm hôm sau.
Một ngày nắng đẹp trời, những hiện tượng giao mùa nay dường như không còn, cảnh sắc tươi tốt tràn ngập cả một vùng. Xuân như lòng người...
Một ngày nắng đẹp như thế này nhưng con người thật sự không biết hưởng thụ...
" Cấp báo oooooo!!" Một binh sĩ chạy vào.
" Địch đã vào gần đến lãnh thổ của ta còn khoảng 5 dặm đường!"
Vũ nhận lá thư, chân nhanh chóng đến gần lều trướng của Lãnh Cô Hạo.
Xốc màn lên, nhìn người đang ngồi trên giường, Vũ nói: " Vương gia, bên Sở quốc còn 5 dặm nữa là tiến vào biên giới nước ta; thành Phong Xuyên đang có nguy cơ thất thủ."
" Tại sao?" Lãnh Cô Hạo nghe tin mày nhíu chặt, gương mặt tiều tụy thấy rõ; nhưng xem qua đã không còn đau như ngày hôm qua.
" Chủ thành Phong Xuyên dưới dãy Thiên Nhai chiều tối hôm qua nghe tin giặc tiến đánh thành của mình nên sợ hãi bỏ trốn; tuy dân chúng đã sơ tán nhưng một số người già với trẻ nhỏ vẫn chưa đi được. Trong thành binh lính mất đầu cũng đang hoang mang cực độ!"
Không phải trong rừng không có người xống, thành Phong Xuyên là ví dụ điển hình; tọa lạc gần chân núi, thành Phong Xuyên được xem như lá chắn kiên cố của phong Định. Chủ thành Phong Xuyên gần đây có đổi người vì lý do chủ thành trước đây bệnh già yếu mất mạng. Kẻ đi sau không ngờ lại chểnh mảng, hèn yếu co cẳng chạy mất.
" Phái người đến!" Tiếng nói của Lãnh Cô Hạo ngày càng lạnh lẽo.
" Vương gia ngài..." Vũ ấp úng.
Như hiểu nỗi lòng của Vũ, Lạnh Cô Hạo lạnh lùng nói: " Chuẩn bị ngựa, ta sẽ tiên phong!" nói xong liền đứng dậy mặc giáp.
" Vương gia!"
" Vương gia!"
Người trong trướng kiếp sợ, những tướng lĩnh đang bàn bạc với Lãnh Cô Hạo cùng người trong phòng tề nhất quì xuống.
" Ta biết các ngươi lo cho ta, nhưng chút bệnh này của ta không ảnh hưởng gì đến suy nghĩ của ta cả. Mạt tướng quân, ngài hiểu ta mà!"
Mạt tướng quì dưới đất cắn răng đứng dậy, phủi bụi trên quần rồi hào sảng nói: " Thần hiểu, thần sẽ đi chuẩn bị!" Nói xong như được sự đồng ý ngầm của Lãnh Cô Hạo mà rời đi.
" Các tướng quân nên chuẩn bị suất trận thì hơn, những gì cần nói ta đã nói hết rồi; dựa theo kế hoạch mà làm. Thông báo tướng sĩ ai chặt được đầu của một trong 8 vị tướng quân Sở quốc sẽ được treo thưởng" Nói xong phất vạt áo, đội mũ, cầm kiếm bước ra ngoài trướng.
" Vâng!"
Khi người dần lui hết, Lãnh Cô Hạo trống rỗng nhìn mặt trời vừa ló dạng bên chân núi. Một mảnh hòa bình nay đã sắp không còn nữa rồi; vờ tuồng nào rồi cũng nên hạ màn.
Lam nhi à... chờ ta đến cứu nàng nhé!
" Húuuuuuuuuuuuuuuu!!"
" Keeeeeeeeeeeeng! Keeeeeeeeeng! Keee...ng!"
" Tùng! Tùng! Tùng...!!!"
Từng hồi tùng đợt âm thanh vang lên hùng hồn. Hai bên đều đã sẵn sàng đối đầu.
Những con ngựa được những tướng sĩ cưỡi vút đi trên thảm cỏ, bên kia ngọn núi quân địch đang đợi chờ họ. Kế hoạch của họ là vượt qua dạy Thiên Nhai, dựa vào địa hình dãy núi hiểm trở để đặt bẫy, đánh lẻ một cánh quân; họ sẽ không đối đầu giao chiến như những cuộc tấn công lớn.
Dù tỉ lệ chiến thắng nhỏ nhưng mỗi người đều mang theo ý chí bừng bừng tiến quân.
Đằng sau những con người ấy, những bức thư, nhưng kỉ vật, thậm chí là tóc, là móng tay đều đã sẵn sàng truyền lại. Bởi cuộc chiến này kết cục như thế nào, định sẵn cho họ là một sống hai chết!