Tiêu Khiết Lam ngồi trên giường gỗ, gương mặt trầm tĩnh, lạnh nhạt làm cho Mộ Lục Nhiên cứ tưởng nàng đã trở lại làm cô nương đã sống cùng bà mười lăm năm kia.
" Lam nhi..." Mộ Lục Nhiên khẽ gọi, đưa tay chỉ tấm bản đồ. Giọng nói có phần khàn khàn: " Chúng ta nên di chuyển thôi... nơi này sắp không còn an toàn nữa rồi"
Một mảnh tuyết trắng xóa cứ lất phất bay trong không gian, một vài bông tuyết khẽ liêu xiêu mà rơi vào trong gian phòng, không lâu sau liền tan biến.
Một mảnh trắng xóa, mơ hồ... như không rõ...
Những ngày sau đó, cả Phong Định quốc xôn xao về chiến sự lẫn tin cầu thân của công chúa Đế Lai quốc.
Trước đó vài ngày sứ giả Đế Lai quốc đến cầu thân, nhân vật chính là công chúa Đế Lai quốc – Nhĩ Mễ Tiếu Tư và vị tam vương gia – Lãnh Cô Hạo trong truyền thuyết được người đời ca tụng và kính sợ.
Bến phía Đế Lai quốc tỏ rõ lập trường của mình. Vừa tiến vào cung điện đã trao cống phẩm lên, danh sách có thể trải dài cả chiều rộng cung điện.
Tuy Đế Lai quốc còn lạc hậu, nghèo nàn nhưng không thể không nhận định rằng nơi này quả là thiên hòa địa lợi. Những cống phẩm được dâng lên toàn là thảo dược quí hiếm, từng hạt minh châu to tròn lấp lánh, hay đến cả thú vật cũng mỗi con một vẻ...
Những thứ trên đã đủ cho thành ý muốn cầu thân. Không ngừng lại đó, Đế Lai quốc tuyên bố sẽ đứng phía sau Phong Định trợ giúp về binh tướng lẫn thuốc men dành cho quân đội. Thật là một hấp dẫn trí mạng.
Lãnh Cô Phong vừa tỉnh lại còn chưa kịp vui mừng vì con của hắn đã phải liều mình uống thuốc, đến ngày sứ giả Đế Lai quốc đến ngoài cửa thành mặt hắn đã to tròn như cái bánh bao luôn rồi.
Vì quân phản nghịch còn đóng chiếm cửa Đông không dời nên khi hắn đón tiếp sứ giả phải đi cửa Nam. Rất may quân phản nghịch không chút động tĩnh hó hé gì. Mà theo hắn nghĩ Phụng Chiết và Cao Chính cũng không ngu gì mà đâm đầu vào đoàn sứ giả hơn hai nghìn người này.
Lãnh Cô Phong đoán không sai, Phụng Chiết và Cao Chính tuy có âm mưu lật đổ ngôi hoàng đế nhưng cũng không ngu gì đem đầu dâng lên miệng cọp. Bọn hắn đang chờ cơ hội phục kích. Ám vệ đã lẻn vào cung, sớm muộn gì cũng lấy được thủ cấp của tên hoàng đế. Còn bọn quân sứ giả, tất nhiên là hắn sẽ âm thầm cấu kết,....
Lãnh Cô Hạo ở trong doanh trướng đã nghe phong phanh về việc hôn sự của mình, lòng hắn lại thắt lại; Lam nhi nhà hắn đã được bà bà của nàng cứu đi nhưng chưa gặp được nàng hắn còn chưa yên ổn, mà nàng lại đang còn mang cốt nhục của hắn. Tin hôn sự này đến làm Lãnh Cô Hạo đứng người, vì sự yên ổn của Phong Định đều nằm trên mối hôn sự này.
Mỗi người một suy nghĩ âm mưu riêng, nhưng không ngờ mọi âm mưu vốn định sẵn lại thay đổi nhanh chóng khi nghe tin công chúa của Đế Lai quốc đang trên đường đến Phong Định.
Nhĩ Mễ Tiếu Tư – công chúa Đế Lai quốc chưa đặt chân xuống phía Bắc Phong Định đã bị bọn sơn tặc gần đó bắt đi, sứ đoàn hộ giá chết gần hết. Tin này ập đến làm Phong Định quốc lẫn Đế Lai quốc bàng hoàng như sấm đánh ngang trời.
Lãnh Cô Phong lẫn đoàn sứ giả loay xoay đến váng đầu. Lãnh Cô Hạo ở trên chiến trường nghe tin thì thở ra một hơi trên nổi đau của người khác.
Đặc biệt Đế vương Đế Lai quốc, khi nghe tin ông đã nổi giạn lôi đình đến ngất đi. Kiên quyết muốn Phong Định cho một lời giải thích vì công chúa vừa tiến vào Phong Định.
Trước đó vốn muốn làm quan hệ hợp tác, bây giờ trở ngược như lật bàn. Phụng Chiết và Cao Chính nhân cơ hội làm loạn trong thành, chiếm được cửa Đông rồi lại làm loạn cửa Tây. Bon hắn vẫn chờ tin Lãnh Cô Phong bị ám sát nhưng mãi cứ không nghe thấy. Họ không biết ám vệ mà họ gài vào chưa qua đến cửa Đông đã bị ám vệ của Tư Mã Khâm Uy tiêu diệt... cứ đi bao nhiêu chết bấy nhiêu...
Tiêu Khiết Lam thì hoàn toàn trái ngược với tình cảnh trên, nàng cùng bà bà đang sống ở Biên Thành phía Nam, nơi mà người chạy loạn chạy đến đây. Vì bà bà không muốn sớm nghe tin chiến sự nên mới chọn vùng đất Biên Thành đầy người chết kẻ bị thương này tạm ở. Tiêu Khiết Lam mang thai đến tháng thứ bảy, cả người chỉ to lên mỗi cái bụng, trời đông giá rét y phục đầy mình; không ai rỗi hơi đi ngoài đường để rồi chết cóng...
Vì sự việc xảy ra quá đột ngột, nghe tin hôn sự Tiêu Khiết Lam thoáng hoảng loạn nhưng rồi cũng nghĩ xuôi, bấy giờ người ta tam thê tứ thiếp chuyện thường tình; mà một mối hôn sự có thể giải quyết vấn đề quốc gia thì còn gì bằng.
Nhìn chung ba người Mộ Lục Nhiên, Sở Thiên Ngạo cùng Tiêu Khiết Lam thật sự sống rất tốt. Tốt hơn đám người ngoài kia nhiều lắm.
Thời tiết dần vào xuân, các cuộc chiến nổi lên liên miên. Lãnh Cô Hạo ứng chiến bày mưu không ngừng, tinh thần lại càng xuống dốc khi nghe Đế Lai quốc uy hiếp nếu không đưa công chúa bình bình an an trở về.
" Lam nhi..." Mộ Lục Nhiên khẽ gọi, đưa tay chỉ tấm bản đồ. Giọng nói có phần khàn khàn: " Chúng ta nên di chuyển thôi... nơi này sắp không còn an toàn nữa rồi"
Một mảnh tuyết trắng xóa cứ lất phất bay trong không gian, một vài bông tuyết khẽ liêu xiêu mà rơi vào trong gian phòng, không lâu sau liền tan biến.
Một mảnh trắng xóa, mơ hồ... như không rõ...
Những ngày sau đó, cả Phong Định quốc xôn xao về chiến sự lẫn tin cầu thân của công chúa Đế Lai quốc.
Trước đó vài ngày sứ giả Đế Lai quốc đến cầu thân, nhân vật chính là công chúa Đế Lai quốc – Nhĩ Mễ Tiếu Tư và vị tam vương gia – Lãnh Cô Hạo trong truyền thuyết được người đời ca tụng và kính sợ.
Bến phía Đế Lai quốc tỏ rõ lập trường của mình. Vừa tiến vào cung điện đã trao cống phẩm lên, danh sách có thể trải dài cả chiều rộng cung điện.
Tuy Đế Lai quốc còn lạc hậu, nghèo nàn nhưng không thể không nhận định rằng nơi này quả là thiên hòa địa lợi. Những cống phẩm được dâng lên toàn là thảo dược quí hiếm, từng hạt minh châu to tròn lấp lánh, hay đến cả thú vật cũng mỗi con một vẻ...
Những thứ trên đã đủ cho thành ý muốn cầu thân. Không ngừng lại đó, Đế Lai quốc tuyên bố sẽ đứng phía sau Phong Định trợ giúp về binh tướng lẫn thuốc men dành cho quân đội. Thật là một hấp dẫn trí mạng.
Lãnh Cô Phong vừa tỉnh lại còn chưa kịp vui mừng vì con của hắn đã phải liều mình uống thuốc, đến ngày sứ giả Đế Lai quốc đến ngoài cửa thành mặt hắn đã to tròn như cái bánh bao luôn rồi.
Vì quân phản nghịch còn đóng chiếm cửa Đông không dời nên khi hắn đón tiếp sứ giả phải đi cửa Nam. Rất may quân phản nghịch không chút động tĩnh hó hé gì. Mà theo hắn nghĩ Phụng Chiết và Cao Chính cũng không ngu gì mà đâm đầu vào đoàn sứ giả hơn hai nghìn người này.
Lãnh Cô Phong đoán không sai, Phụng Chiết và Cao Chính tuy có âm mưu lật đổ ngôi hoàng đế nhưng cũng không ngu gì đem đầu dâng lên miệng cọp. Bọn hắn đang chờ cơ hội phục kích. Ám vệ đã lẻn vào cung, sớm muộn gì cũng lấy được thủ cấp của tên hoàng đế. Còn bọn quân sứ giả, tất nhiên là hắn sẽ âm thầm cấu kết,....
Lãnh Cô Hạo ở trong doanh trướng đã nghe phong phanh về việc hôn sự của mình, lòng hắn lại thắt lại; Lam nhi nhà hắn đã được bà bà của nàng cứu đi nhưng chưa gặp được nàng hắn còn chưa yên ổn, mà nàng lại đang còn mang cốt nhục của hắn. Tin hôn sự này đến làm Lãnh Cô Hạo đứng người, vì sự yên ổn của Phong Định đều nằm trên mối hôn sự này.
Mỗi người một suy nghĩ âm mưu riêng, nhưng không ngờ mọi âm mưu vốn định sẵn lại thay đổi nhanh chóng khi nghe tin công chúa của Đế Lai quốc đang trên đường đến Phong Định.
Nhĩ Mễ Tiếu Tư – công chúa Đế Lai quốc chưa đặt chân xuống phía Bắc Phong Định đã bị bọn sơn tặc gần đó bắt đi, sứ đoàn hộ giá chết gần hết. Tin này ập đến làm Phong Định quốc lẫn Đế Lai quốc bàng hoàng như sấm đánh ngang trời.
Lãnh Cô Phong lẫn đoàn sứ giả loay xoay đến váng đầu. Lãnh Cô Hạo ở trên chiến trường nghe tin thì thở ra một hơi trên nổi đau của người khác.
Đặc biệt Đế vương Đế Lai quốc, khi nghe tin ông đã nổi giạn lôi đình đến ngất đi. Kiên quyết muốn Phong Định cho một lời giải thích vì công chúa vừa tiến vào Phong Định.
Trước đó vốn muốn làm quan hệ hợp tác, bây giờ trở ngược như lật bàn. Phụng Chiết và Cao Chính nhân cơ hội làm loạn trong thành, chiếm được cửa Đông rồi lại làm loạn cửa Tây. Bon hắn vẫn chờ tin Lãnh Cô Phong bị ám sát nhưng mãi cứ không nghe thấy. Họ không biết ám vệ mà họ gài vào chưa qua đến cửa Đông đã bị ám vệ của Tư Mã Khâm Uy tiêu diệt... cứ đi bao nhiêu chết bấy nhiêu...
Tiêu Khiết Lam thì hoàn toàn trái ngược với tình cảnh trên, nàng cùng bà bà đang sống ở Biên Thành phía Nam, nơi mà người chạy loạn chạy đến đây. Vì bà bà không muốn sớm nghe tin chiến sự nên mới chọn vùng đất Biên Thành đầy người chết kẻ bị thương này tạm ở. Tiêu Khiết Lam mang thai đến tháng thứ bảy, cả người chỉ to lên mỗi cái bụng, trời đông giá rét y phục đầy mình; không ai rỗi hơi đi ngoài đường để rồi chết cóng...
Vì sự việc xảy ra quá đột ngột, nghe tin hôn sự Tiêu Khiết Lam thoáng hoảng loạn nhưng rồi cũng nghĩ xuôi, bấy giờ người ta tam thê tứ thiếp chuyện thường tình; mà một mối hôn sự có thể giải quyết vấn đề quốc gia thì còn gì bằng.
Nhìn chung ba người Mộ Lục Nhiên, Sở Thiên Ngạo cùng Tiêu Khiết Lam thật sự sống rất tốt. Tốt hơn đám người ngoài kia nhiều lắm.
Thời tiết dần vào xuân, các cuộc chiến nổi lên liên miên. Lãnh Cô Hạo ứng chiến bày mưu không ngừng, tinh thần lại càng xuống dốc khi nghe Đế Lai quốc uy hiếp nếu không đưa công chúa bình bình an an trở về.