Ánh mắt Nhữ Uyển tan ra, mơ màng một lúc lâu mới tỉnh lại. Mặc y phục mới lên người, nàng đi đến bên cửa sổ.
Tẩm cung của Sở Thiên Tề cách biệt hoàng toàn với đại điện hay những điện xung quanh, bao quát là những rặng tre xanh mởn. Lại có cảm giác vắng lặng lạ thường.
Cung nữ thị vệ cũng không có ai đi ngang qua.
Đưa tay lấy cây trâm trên đầu xuống, lật ngược dưới lên rồi đưa lên miệng huýt dài.
" Tutuuuuu"
" Tuuuuu"
Một con ưng trắng toát từ trên bầu trời lao vút đến, như mũi tên hướng thẳng Nhữ Uyển. Tưởng chừng như sắp đâm phải nàng thì tốc độ dần giảm; tiếp đất trên cánh tay đang giương cao của nàng.
" Ngoan! gửi cái này cho phụ hoàng." Buộc chặt mảnh thư dưới chân con ưng, khẽ vuốt đầu nó rồi để mặc cho nó chao lượn trên bầu trời rồi mất hút...
Ngày sau đó, Đế Lai quốc tuyên bố tuyên chiến với Sở quốc!
Là tội không thể tha thứ khi bắt cóc công chúa Đế Lai quốc – Nhĩ Mễ Tiếu Tư nhằm trục lợi, uy hiếp công chúa gả cho Sở Thiên Tề và giam cầm nàng. Đế vương Đế Lai giận dữ lệnh nhị hoàng tử Nhĩ Mễ Tư Hàn dẫn quân cùng Phong Định liên hợp.
Ba ngày sau cục diện hoàng cung rối rắm của Phong Định bị phá vỡ; ba nghìn quân phản nghịch cùng hơn năm nghìn tù nhân đem đi đầu quân cho Phụng Chiết, Cao Chính bị tiêu diệt. Cao Chính mất đầu khi quân nhị hoàng tử Nhĩ Mễ Tư Hàn vừa tiến vào thành. Phụng Chiết dẫn nữ nhi của mình nhằm chạy trốn; chạy đến gần biên giới Sở quốc thì bị bắt sống. Hai cha con ôm nhóc khóc nhận tội, tối cùng ngày vì hoảng sợ mà Phụng Vi Lâm tự tử trong ngục; Phụng Chiết đau buồn định đi theo con nhưng lại bị cấm quân ngăn cản. Sống dở chết dở.
Liên quân Đế - Phong dũng mãnh đàn áp; chưa đến 10 ngày ngày địch quân cùng bọn phản loạn bị tiêu diệt. Tù binh từ nơi nơi chuyển về Bạt Thiệt Ngục giam giữ.
Đến cuối mùa xuân, một trận đánh lớn diễn ra giửa Sở và Đế - Phong. Sở quốc đầu trận chiến dũng mãnh ngang tàn nhưng không đủ kinh nghiệm; khi bị Đế - Phong lập trận vây phá thì hoang mang lẩn tránh. Nửa quân Phong Định đốt lửa bắn tên, khói lửa nổ ra suốt ba ngày. Đến ngày thứ tư, tức trận đánh cuối cùng chấm dứt; quân lính Sở - Phong đã đánh chiếm Kim thành Sở quốc, buộc vua Sở Thiên Tề giao công chúa Nhĩ Mễ Tiếu Tư.
Người đời sau này lấy trận chiến cuối cùng này mà kể chuyện, ca ngợi đôi bên. Phong Định quốc cùng Đế Lai quốc Lãnh Cô Hạo cung Nhĩ Mễ Tư Hàn anh dũng thiện chiến, mưu lược như thần. Đôi bên chỉ mới gặp nhau cùng chung chí hướng liền kết thành huynh đệ, sự ăn ý vốn có cùng lòng nhiệt huyết đôi bên đã làm nên thắng lợi.
Sở quốc có Sở Thiên Ngạo mạnh mẽ không kém hai danh tướng Đế - Phong, tính tình thường ngày mạnh mẽ bộc trực nhưng đến lúc thành Kim bị đánh thì quy hàng. Làm người người xỉ nhục, không ai biết người trong Kim thành đã tôn Sở Thiên Ngạo lên làm vị thần của mình; Kim thành vốn không phải thành chủ của Sở quốc nhưng đây là nơi sầm uất nhất Sở quốc. Thương nhân cùng quí tộc đều tập trung về đây; nếu không quy hàng thì những ngày tháng phía sau sẽ khó khăn đến nhường nào. An cư lạc nghiệp thì mới bền vững... sau trận đánh kia vài tháng, người người mới hiểu ra, càng thêm kính trọng vị vua mới này...
Trận đánh cuối cùng làm người người bàn tán nhiều nhất chính là duyên tình hoàng đế Sở Thiên Tề cung công chúa Đế Lai quốc Nhữ Uyển. Khi hoàng huynh tức nhị hoàng tử Nhĩ Mễ Tư Hàn buộc giao công chúa ra.
Nhữ Uyển đứng trên thành anh dũng mã ngạo nghễ, không vui mừng khi gặp hoàng huynh của mình đang đứng phía dưới. Chỉ nhìn thoáng qua, bắt gặp Lãnh Cô Hạo mới dừng lại; nở một nụ cười tuyệt mỹ như tiên nhân. Nàng đến gần Sở Thiên Tề đang bị trói gần đó, ôm chầm lấy hắn rồi nói điều gì đó làm Sở Thiên Tề vốn đang thất thần hoảng hốt mỉm cười, tay rút thanh đao của binh lính khi mọi người kinh ngạc thì nàng đã đâm từ phía sau Sở Thiên Tề, thân thể nàng cũng bị thanh đao sắc bén xuyên qua.
Máu nhuộm đẫm một vùng, thân ảnh hai người làm cả toàn quân hoảng hốt. Khi dứt ra thì đã quá muộn.
Lãnh Cô Hạo khi chứng kiến Nhữ Uyển tự đâm chết mình thì cũng kinh ngạc, nhưng hắn biết đây mới là một biện pháp tốt. Gả chồng theo chồng gả chó theo chó, dù nàng có hay không có tình cảm với Sở Thiên Tề thì một công chúa bị bắt cóc cũng là nỗi nhơ hoàng thất... hắn lại nhớ đến Lam nhi của hắn đang ở nơi đó mà không gặp được...
Khi mắt Nhữ Uyển nhèm đi, lòng ngực Lãnh Cô Hạo đập nhanh hơn bình thường, cơn đau co rút mãnh liệt ập đến, trán hắn đổ mồ hôi như mưa làm Nhĩ Mễ Tư Hàn đang đau buồn cho muội muội của mình cũng quay sang kinh ngạc.
Cơn đau lên đến đỉnh điểm, ngực hắn đau hơn bao giờ hết. Tưởng chừng như sắp ngã xuống ngựa thì được Tư Hàn bên cạnh đỡ lấy. Vũ đứng phía sau thấy bất ổn tiến đến gần xem phát hoảng. Cấp tốc đổ hết mọi trách nhiệm cho nhị hoàng tử rồi đưa Lãnh Cô Hạo vào hoàng cung Phong Định gặp thần y.
Tẩm cung của Sở Thiên Tề cách biệt hoàng toàn với đại điện hay những điện xung quanh, bao quát là những rặng tre xanh mởn. Lại có cảm giác vắng lặng lạ thường.
Cung nữ thị vệ cũng không có ai đi ngang qua.
Đưa tay lấy cây trâm trên đầu xuống, lật ngược dưới lên rồi đưa lên miệng huýt dài.
" Tutuuuuu"
" Tuuuuu"
Một con ưng trắng toát từ trên bầu trời lao vút đến, như mũi tên hướng thẳng Nhữ Uyển. Tưởng chừng như sắp đâm phải nàng thì tốc độ dần giảm; tiếp đất trên cánh tay đang giương cao của nàng.
" Ngoan! gửi cái này cho phụ hoàng." Buộc chặt mảnh thư dưới chân con ưng, khẽ vuốt đầu nó rồi để mặc cho nó chao lượn trên bầu trời rồi mất hút...
Ngày sau đó, Đế Lai quốc tuyên bố tuyên chiến với Sở quốc!
Là tội không thể tha thứ khi bắt cóc công chúa Đế Lai quốc – Nhĩ Mễ Tiếu Tư nhằm trục lợi, uy hiếp công chúa gả cho Sở Thiên Tề và giam cầm nàng. Đế vương Đế Lai giận dữ lệnh nhị hoàng tử Nhĩ Mễ Tư Hàn dẫn quân cùng Phong Định liên hợp.
Ba ngày sau cục diện hoàng cung rối rắm của Phong Định bị phá vỡ; ba nghìn quân phản nghịch cùng hơn năm nghìn tù nhân đem đi đầu quân cho Phụng Chiết, Cao Chính bị tiêu diệt. Cao Chính mất đầu khi quân nhị hoàng tử Nhĩ Mễ Tư Hàn vừa tiến vào thành. Phụng Chiết dẫn nữ nhi của mình nhằm chạy trốn; chạy đến gần biên giới Sở quốc thì bị bắt sống. Hai cha con ôm nhóc khóc nhận tội, tối cùng ngày vì hoảng sợ mà Phụng Vi Lâm tự tử trong ngục; Phụng Chiết đau buồn định đi theo con nhưng lại bị cấm quân ngăn cản. Sống dở chết dở.
Liên quân Đế - Phong dũng mãnh đàn áp; chưa đến 10 ngày ngày địch quân cùng bọn phản loạn bị tiêu diệt. Tù binh từ nơi nơi chuyển về Bạt Thiệt Ngục giam giữ.
Đến cuối mùa xuân, một trận đánh lớn diễn ra giửa Sở và Đế - Phong. Sở quốc đầu trận chiến dũng mãnh ngang tàn nhưng không đủ kinh nghiệm; khi bị Đế - Phong lập trận vây phá thì hoang mang lẩn tránh. Nửa quân Phong Định đốt lửa bắn tên, khói lửa nổ ra suốt ba ngày. Đến ngày thứ tư, tức trận đánh cuối cùng chấm dứt; quân lính Sở - Phong đã đánh chiếm Kim thành Sở quốc, buộc vua Sở Thiên Tề giao công chúa Nhĩ Mễ Tiếu Tư.
Người đời sau này lấy trận chiến cuối cùng này mà kể chuyện, ca ngợi đôi bên. Phong Định quốc cùng Đế Lai quốc Lãnh Cô Hạo cung Nhĩ Mễ Tư Hàn anh dũng thiện chiến, mưu lược như thần. Đôi bên chỉ mới gặp nhau cùng chung chí hướng liền kết thành huynh đệ, sự ăn ý vốn có cùng lòng nhiệt huyết đôi bên đã làm nên thắng lợi.
Sở quốc có Sở Thiên Ngạo mạnh mẽ không kém hai danh tướng Đế - Phong, tính tình thường ngày mạnh mẽ bộc trực nhưng đến lúc thành Kim bị đánh thì quy hàng. Làm người người xỉ nhục, không ai biết người trong Kim thành đã tôn Sở Thiên Ngạo lên làm vị thần của mình; Kim thành vốn không phải thành chủ của Sở quốc nhưng đây là nơi sầm uất nhất Sở quốc. Thương nhân cùng quí tộc đều tập trung về đây; nếu không quy hàng thì những ngày tháng phía sau sẽ khó khăn đến nhường nào. An cư lạc nghiệp thì mới bền vững... sau trận đánh kia vài tháng, người người mới hiểu ra, càng thêm kính trọng vị vua mới này...
Trận đánh cuối cùng làm người người bàn tán nhiều nhất chính là duyên tình hoàng đế Sở Thiên Tề cung công chúa Đế Lai quốc Nhữ Uyển. Khi hoàng huynh tức nhị hoàng tử Nhĩ Mễ Tư Hàn buộc giao công chúa ra.
Nhữ Uyển đứng trên thành anh dũng mã ngạo nghễ, không vui mừng khi gặp hoàng huynh của mình đang đứng phía dưới. Chỉ nhìn thoáng qua, bắt gặp Lãnh Cô Hạo mới dừng lại; nở một nụ cười tuyệt mỹ như tiên nhân. Nàng đến gần Sở Thiên Tề đang bị trói gần đó, ôm chầm lấy hắn rồi nói điều gì đó làm Sở Thiên Tề vốn đang thất thần hoảng hốt mỉm cười, tay rút thanh đao của binh lính khi mọi người kinh ngạc thì nàng đã đâm từ phía sau Sở Thiên Tề, thân thể nàng cũng bị thanh đao sắc bén xuyên qua.
Máu nhuộm đẫm một vùng, thân ảnh hai người làm cả toàn quân hoảng hốt. Khi dứt ra thì đã quá muộn.
Lãnh Cô Hạo khi chứng kiến Nhữ Uyển tự đâm chết mình thì cũng kinh ngạc, nhưng hắn biết đây mới là một biện pháp tốt. Gả chồng theo chồng gả chó theo chó, dù nàng có hay không có tình cảm với Sở Thiên Tề thì một công chúa bị bắt cóc cũng là nỗi nhơ hoàng thất... hắn lại nhớ đến Lam nhi của hắn đang ở nơi đó mà không gặp được...
Khi mắt Nhữ Uyển nhèm đi, lòng ngực Lãnh Cô Hạo đập nhanh hơn bình thường, cơn đau co rút mãnh liệt ập đến, trán hắn đổ mồ hôi như mưa làm Nhĩ Mễ Tư Hàn đang đau buồn cho muội muội của mình cũng quay sang kinh ngạc.
Cơn đau lên đến đỉnh điểm, ngực hắn đau hơn bao giờ hết. Tưởng chừng như sắp ngã xuống ngựa thì được Tư Hàn bên cạnh đỡ lấy. Vũ đứng phía sau thấy bất ổn tiến đến gần xem phát hoảng. Cấp tốc đổ hết mọi trách nhiệm cho nhị hoàng tử rồi đưa Lãnh Cô Hạo vào hoàng cung Phong Định gặp thần y.