Cơ mặt Ôn Thực Sơ co giật, hiển nhiên không nghĩ tôi lại hỏi câu như vậy, lập tức quỳ xuống nói: " Vi thần không hiểu ý tiểu chủ. Người cũng biết từ trước tới nay thần luôn giữ lời hứa, huống hồ..." Giọng nói của hắn trầm xuống, vô cùng thành khẩn: " Bất luận tiểu chủ ở chỗ nào, tâm ý vi thần quyết không thay đổi."
Lòng tôi nhất thời khoan kɧօáϊ, Ôn Thực Sơ quả nhiên là người có lập trường, tôi không nhìn nhầm. Đưa tay ý bảo hắn đứng lên:: Trong cung không có người nào tốt, huynh còn giữ lời hứa với muội là tốt rồi." Giọng tôi ôn hoà hơn: " Hiện giờ muội có chuyện muốn nhờ, không biết huynh có vui lòng giúp được không?"
Hắn nói: " Tiểu chủ cứ sai bảo."
Mặt tôi không chút thay đổi nhìn ngọn đèn dầu đang sáng, thấp giọng nói: " Muội không muốn thị tẩm."
Hắn cả kinh giây lát, thần sắc khôi phục lại bình thường, nói: " Tiểu chủ cứ nghỉ ngơi, thần sẽ kê đơn thuốc dặn người nấu thuốc ngay."
Tôi dặn Lưu Chu: " Đưa đại nhân." Rồi bảo Hoán Bích lấy ra thỏi vàng đưa cho Ôn Thực Sơ, hắn từ chối, tôi nhỏ giọng nói: " Đây là chút tâm ý của muội, hơn nữa tay không đi ra ngoài cũng nhục nhã." Lúc này hắn mới nhận.
Hoán Bích giúp tôi nằm xuống nghỉ ngơi. Ôn Thực Sơ bốc thuốc cho tôi khá nhanh, Tiểu Ấn Tử nấu thuốc an thần để tôi ngủ ngon. Ngày hôm sau bệnh bắt đầu tái phát. Ôn Thực Sơn bẩm báo lên trên:Hoàn quý phi tim đập nhanh,bị chứng phong hàn,cần tĩnh dưỡng. Hoàng hậu phái người đến hỏi thăm, than tiếc tôi bị bệnh không đúng lúc.Tôi cật lực ngồi dậy tạ ơn,cũng lực bất tòng tâm, cô cung nữ đó thấy vậy đỡ tôi dậy.
Hoàng hậu lệnh Ôn Thực Sơ chữa bệnh cho tôi, đồng thời bảo Thuần thường tại cùng Sử mỹ nhân rời khỏi Đường Lê cung để tôi dưỡng bệnh cho thật tốt. Tôi phái Cận Tịch tự mình đi cảm tạ, bắt đầu cuộc sống một mình ở Đường Lê cung.
Tin tôi bị bệnh được loan truyền ra ngoài, mọi người trong cung cười tôi sau lưng, nói tôi xinh đẹp mà nhát như chuột.
Bắt đầu một ngày mới, phi tần dưới chức Hoa Phi còn tự mình đến hỏi thăm, Hoa phi cũng sai cung nữ đến, rất là náo nhiệt. Một tháng sau bệnh tôi vẫn không chuyển biến, y thuật Ôn Thực Sơ luôn được các cung tần phi khen ngợi, hắn cũng điều trị rất cẩn thận nhưng bệnh tôi vẫn thế, ngược lại càng thêm xấu. Ôn Thực Sơ đành phải báo bên trêи là do thể chất tôi suy nhược, không dám lạm dụng thuốc, cần từ từ điều trị. Mà lần điều trị này, không có kì hạn. Tin tức đó được loan ra, người tới thăm cũng ít dần, ngoài Thuần thường tại ra, người thường xuyên tới chỉ có Mi Trang tỷ, Lăng Dung và Ôn Thực Sơ, đình viện thật vắng vẻ, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Ai cũng biết, một phi tần bệnh lâu không khỏi, cho dù có xinh đẹp như tiên không thể nhìn thấy thánh nhan cũng không được ân sủng. Cũng may, tôi sớm dự tính trước kết quả này, cả ngày ngồi ở trong cung đọc sách thêu thùa, thật không có gì sướиɠ bằng!
Mặc dù tôi sống một mình trong thâm cung, chuyện bên ngoài vẫn không thể gạt được tôi. Thông qua Mi Trang tỷ và Lăng Dung mà biết. Các nàng ấy sợ tôi đang bị bệnh nên cũng chỉ nói dăm ba câu. Tôi cũng hiểu được đại khái...