Chương
Nếu như đoán không sai, phu quân tương lai của nàng ta sẽ là Thần vương điện hạ, người hiện tại đang nằm trong quan tài băng.
Vừa nghĩ đến đây, Triệu Thanh Nghi lập tức không nhịn được mà nhìn về chỗ đó.
Thần vương có dáng vẻ như thế nào, nàng ta vô cùng tò mò.
Đại khái là sự tò mò này trong chớp mắt đã lấn át đi nỗi sợ hãi và căng thẳng, nàng ta nhỏ tiếng hỏi: “Vương phi, ta có thể nhìn Thần vương điện hạ một chút không?”
Ngón tay của Triệu Khương Lan nhịn không được mà nắm lại thật chặt.
Nàng quay đầu lại đánh giá Triệu Thanh Nghi, cái nhìn này dường như không mang theo sự trách móc nặng nề hay không vui, nhưng lại khiến cho Triệu Thanh Nghỉ cảm giác được sự trầm trọng của nó.
Ngay lúc Triệu Thanh Nghi cảm thấy không đương đầu nổi, chuẩn bị tìm một lý do nào đó để rời đi thì Triệu Khương Lan lại nhẹ nhàng nói: “Có thể”
Trong phút chốc Triệu Thanh Nghi trợn tròn cả hai mắt, lòng tò mò đã thúc giục nàng ta đuổi kịp theo Triệu Khương Lan, đi đi lại lại bên cạnh cái quan tài băng kia.
Triệu Khương Lan đặt tay lên mép quan tài băng vuốt ve hai lần, bời vì nàng đang cúi đầu nên chẳng ai phát hiện ra hiện giờ ánh mắt của nàng trống vắng đến nhường nào.
Nàng từ từ đẩy nắp quan tài băng ra, để lộ đôi mắt nhợt nhạt và tĩnh lặng của Mộ Dung Bắc Uyên.
Triệu Thanh Nghỉ nhịn không được ngước nhìn sang, chỉ một cái liếc thôi nhưng ánh mắt lại không thể nào rời đi được nữa.
Trên đời này lại có người đẹp đến kinh ngạc như vậy sao, cho dù là đã ngủ rồi thì cũng không hề có dáng vẻ thiếu sức sống, giống như vẻ đẹp tuyệt mỹ của thần tiên vậy.
Không giống người ở trần gian.
Khổ nổi tiếng tăm của Thần vương điện hạ vang danh thiên hạ, không biết đã trêu ghẹo bao nhiêu trái tim mới biết yêu của các cô gái.
Mà nàng ta, sau này sẽ là Thần vương phi, là chính thê của hắn rồi.
Nhận thức này khiến cho cả người Triệu Thanh Nghi chấn động, đáy mắt sáng lóe lên.
“Nhìn rõ chưa?”
Triệu Khương Lan đột ngột cắt ngang ham muốn xấu xa của Triệu Thanh Nghi, nàng ta ở phía sau vội vàng cúi đầu, giống như ngượng ngùng ừm một tiếng: “Ta xem rõ rồi”
Triệu Khương Lan khép nắp quan tài lại: “Muội vừa mới đến, còn rất nhiều đồ đạc cần thu dọn, nếu thấy thiếu thứ gì thì có thể nói với người hầu ở trong phủ. Quản gia Chu lẽ ra nên phái thêm vài nha hoàn đến hầu hạ muội Triệu Thanh Nghi vội vàng đồng ý, gặp thái độ lạnh nhạt của Triệu Khương Lan nên cũng không dám ở lại đó quá lâu, lập tức dẫn theo Linh Đan rời đi.
Chu Khiết phụng mệnh đưa Triệu Thanh Nghi đến Tê Quang các, chỗ ở của nàng ta, hắn đi phía trước dẫn đường, Triệu Thanh Nghi cùng từ từ đi theo phía sau.
Linh Đan dường như có hơi bất mãn với điệu bộ của Triệu Khương Lan, nhỏ giọng phàn nàn: “Tiểu thư, vương phi kia sao lại để điện hạ ở trong phòng của mình cơ chứ, ngộ nhỡ điện hạ có bất ngờ tỉnh dậy, vậy thì người đầu tiên điện hạ nhìn thấy chẳng phải sẽ là nàng ta hay sao!”
Thật ra Triệu Thanh Nghỉ đối với việc này cũng rất không an tâm, nàng ta không vui nói: “Ai mà biết được. Có điều rất nhanh nàng ta sẽ phải tiến cung rồi, cũng mấy ngày nữa thôi”
“Sao viện của chúng ta lại được bố trí ở một nơi xa đến như vậy, không phải là vương phi cố tình đấy chứ”
“Hơn nữa hai vị tiểu điện hạ và tiểu công chúa kia cũng thế, một mặt ra vẻ không thèm đếm xỉa tới người, nói không chừng là bị người ta xúi giục rồi, chứ trẻ con nào có hiểu mấy chuyện này”
Linh Đan suốt đường nhỏ giọng nói không ngừng nghỉ, nàng ta cho rằng Chu quản gia ở phía trước tuyệt đối sẽ không nghe thấy.
Tuy nhiên đối với người có võ công cao cường mà nói thì thính lực cũng vô cùng tốt.