Chương
Ánh mắt của Mộ Dung Bắc Hải đầy lo lắng nhìn Triệu Khương Lan, thấy môi Triệu Khương Lan đã sắp bị nàng cắn nát, rõ ràng đôi mắt đã đong đầy nước nhưng vẫn không kêu lên tiếng nào.
Tim hắn cảm thấy đau đến khó thở, giống như có thứ gì đó từ trái tim đang bong ra.
Hắn ngoại trừ cùng chịu nỗi đau với nàng thì không thể làm gì cả.
Tuy răng nàng đã chuẩn bị tâm lý, cũng đoán được chuyện trước mặt sẽ xảy ra, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, trái tim nàng vẫn đau như bị dao cắt.
Đau lắm.
Triệu Khương Lan tham lam nhìn Mộ Dung Bắc Uyên, rồi lại nhìn hắn mỉm cười dịu dàng với Triệu Thanh Nghĩ.
Đó từng là nụ cười nàng yêu nhất, nhưng giờ nhìn thấy nó, còn đau đớn hơn bị con dao sắc bén nhất cắt phải.
Thật sự đau lắm, Mộ Dung Bắc Uyên.
Nàng mặc cho từng giọt nước mắt rơi xuống đất cũng không kêu rên một tiếng.
Nếu không như vậy, lỡ như chạm phải tâm mắt hắn, với bộ dạng chật vật thế này của nàng, nàng nên dùng dáng vẻ nào nói chuyện với hắn đây?
Là thân phận công chúa ở chốn thâm cung Thành Mê, hay là hoàng hậu của dị quốc xa xôi?
Nhưng dù là gì thì cũng không thể là Thần vương phi nữa rồi.
Triệu Khương Lan nghĩ đến đây thì không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa.
Nàng nhẹ giọng nói với Mộ Dung Bắc Hải: “Tam ca, chúng ta đi thôi”
Mộ Dung Bắc Hải nhìn nàng một cách lo lắng rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người họ rất nhanh đã biến mất phía sau cây cột.
Mộ Dung Bắc Uyên thoáng nghe tiếng ai đó ngoài cửa, nhưng sức khoẻ của hắn lúc này đã chẳng chịu nỗi nữa, không còn sức, nghe cũng chẳng rõ.
Hai người đi từ trong điện ra đã thấy Tân Khâm nét mặt nghiêm trọng đứng trước mặt, hắn ta giúp Triệu Khương Lan đỡ xe lăn của Mộ Dung Bắc Hải rồi nói: “Việc này vẫn nên để vi thần làm cho. Mời người mau chóng chuẩn bị theo vi thần vào cung. Thánh chỉ sắc phong của hoàng thượng đã đến, chỉ còn chờ người tiến cung để tuyên đọc thôi.
Hôm nay, người đừng nên đến Thần Vương Phủ thì vẫn hơn”
iệu Khương Lan vội vàng lau khô nước mắt, Tịnh Sở và Mai Hương vừa đến cũng đồng loạt dùng ánh mắt đã đỏ hồng nhìn nàng.
Các nàng muốn lên đỡ Triệu Khương Lan, lại bị nàng phất tay nói: “Về đi!”
“Vương phi”
“Chăm sóc hai vị tiểu điện hạ cho tốt, cũng… Chăm sóc vương gia cho tốt. Nếu vương phi mới kia có cần gì, các em cũng không được từ chối”
“Vương phi!”
Triệu Khương Lan nhắm hai mắt lại, không nhìn hai nàng: “Tân đại nhân, chúng ta đi thôi”
Hành lý của nàng được khiêng vào xa giá đã chuẩn bị sẵn, dưới ánh mắt im lặng của nhiều người, Triệu Khương Lan bước lên xe ngựa.
“Bổn vương cũng muốn vào cung”
Mộ Dung Bắc Quý kiên quyết lên tiếng.
Tân Khâm giống như đã đoán được ý của Mộ Dung Bắc Quý, khó khăn nói: “Điện hạ hà cớ gì phải như vậy? Dựa vào trí tuệ của ngài cũng biết, chuyện này một khi đã bắt đầu sẽ không thể quay lại nữa. Ngài cứ nhất quyết tranh giành với vương phi chỉ khiến hoàng thượng không vui, vô duyên vô cớ lại tổn thương tình cảm phụ tử giữa hai người”
“Tân Khâm, bổn vương biết ngươi có ý tốt, nhưng tâm ý của bổn vương, không ai có thể thay đổi được”