Chương
Mộ Dung Bắc Quý gầy hơn nhiều so với tưởng tượng của Triệu Khương Lan, thậm chí nàng còn thấy hình như hắn biến hình.
Triệu An Linh đi phía sau hắn, cũng không ăn mặc lộng lẫy mỗi lần tới yến tiệc như trong trí nhớ của Triệu Khương Lan nữa.
Nàng ta cũng gầy hơn, tinh thần không tốt lắm và thậm chí còn hơi ốm yếu.
Chẳng lẽ chuyện Thẩm Hi Nguyệt tự sát lại khiến Mộ Dung Bắc Quý bị đả kích lớn như vậy sao?
Mộ Dung Bắc Quý giận cá chém thớt với Triêu An Linh khiến quan hệ của hai người gần như đóng băng?
Lúc đi ngang qua Triệu Khương Lan, tự nhiên Triệu An Linh lại nhìn nàng một cái.
Khuôn mặt tiều tụy của nàng ta nở một nụ cười chế giễu ác ý, một giây sau, Triệu An Linh gọi một tiếng sâu xa: “Công chúa Nhã Lan” Triệu Khương Lan cười lạnh: “Có việc gì không Thái tử phi?”
“Không có gì, chỉ là ngưỡng mộ đại danh công chúa đã lâu, hôm nay muội mới vinh hạnh được gặp mặt, đúng là vô cùng vui mừng” ộ Dung Bắc Hải mất kiên nhẫn để chiếc ly xuống: “Niềm vui của Thái Tử Phi đến thật dễ dàng, nếu Thái tử phi đã thích công chúa như vậy thì bình thường tới điện Phương Niên ngồi chơi nhiều một chút” Triệu An Linh nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải: “Sơn Vương điện hạ vẫn bảo vệ công chúa như vậy. Công chúa ở trong cung, điện hạ cũng chuyển vào ở cùng. Người không biết còn tưởng điện hạ có tình cảm sâu nặng lắm với công chúa”
“Triệu An Linh!”
Triệu Khương Lan trầm giọng cắt ngang nàng ta: “Muội lo chuyện của mình trước đi. So với việc mong chờ người khác gặp khó khăn thì muội hãy tự nghĩ cách cứu vãn quan hệ với Thái tử đi” Triệu An Linh trừng mắt nhìn nàng một cái rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Bắc Quý.
Dung Bắc Quý lại không hề quan tâm tới nàng ta, từ đầu đến cuối chỉ ngồi nghiêm mặt.
Chiêu Vũ Đế đã sớm chán ngấy thái độ lạnh lùng này của hắn nên nhìn ra chỗ khác: “Sao Lục hoàng tử sao vẫn chưa thấy tới?”
Sơ phi vội vàng đáp: “Hôm nay La cô nương được mời vào cung, Lục hoàng tử tới Thần hổ môn đón, có lẽ bây giờ cũng sắp tới rồi” Sơ phi vừa nói xong lập tức nghe thấy tiếng cười của Mộ Dung Bắc Tô từ ngoài cửa vang vào: “Mẫu phi đang trách nhi thần tới muộn sao?
Nhi thần tới thỉnh tội với người” Thái hậu không khỏi bật cười, bà chỉ vào cửa rồi nói với Chiêu Vũ Đế: “Xem xem thẳng nhóc này tai thính thật đấy, người còn chưa thấy đâu mà đã thấy tiếng rồi”
Lúc này Mộ Dung Bắc Tô mới đi vào trong điện: “Hoàng tổ mẫu, bây giờ tôn nhi không còn là thăng nhóc nữa. Nhất là có La cô nương ở đây, người gọi tôn nhi như vậy không phải khiến con xấu hổ với nàng ấy sao?”
La Kiều Oanh không nhịn được nói thầm: “Huynh mà cũng biết xấu hổ sao?”
Mộ Dung Bắc Tô nhìn La Kiều Oanh tủi thân nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ yêu thích.
Thái hậu ai da một tiếng: “Như thế là ai gia sai rồi, Lục hoàng tử cũng là người lớn được hứa hôn rồi, về sau lập phủ xưng vương, không còn là đứa trẻ nữa. Ai gia thật không phải với con.”
La Kiều Oanh đi theo Mộ Dung Bắc Tô hành lễ với các vị trưởng bối, Thái hậu mỉm cười nhìn nàng: “Đứa bé ngoan, trổ mã rồi trông càng xinh đẹp. Ai gia phải mở to mắt để chờ hai đứa thành thân, đừng để lão thái bà ta phải đợi lâu” Nghe Thái hậu trêu chọc, hai má La Kiều Oanh ửng hồng, nàng ngượng ngùng năm lấy vạt áo.
Triệu Thanh Nghi không biết La Kiều Oanh là ai nhưng thấy người khác là La cô nương, nghĩ lại một số chuyện đã biết trước đây nên nàng †a cũng đoán được thân phận của La Kiều Oanh.
Thái độ của Thái hậu với La Kiều Oanh và nàng ta rõ ràng là không giống nhau. Triệu Thanh Nghi suy nghĩ ghen ghét, nhất định là Triệu Khương Lan đâm bị thóc chọc bị gạo.
Nếu không cùng là Vương phi, La Kiều Oanh còn chưa qua cửa vì sao lại có sự khác biệt trong cách đối xử như vậy?
Triệu Thanh Nghi nhìn chăm chăm La Kiều Oanh một lúc lâu, La Kiều Oanh mơ màng cảm nhận được nên quay lại nhìn về phía Triệu Thanh Nghi.
Nhưng nhìn thấy Triệu Thanh Nghi ngồi bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên, khuôn mặt La Kiều Oanh trầm xuống rồi không khỏi tìm kiếm bóng dáng của Triệu Khương Lan.
Triệu Khương Lan đang ngồi yên tĩnh ở đối diện, nàng đưa tay tự rót cho mình một chén rượu rồi uống một ngụm.
Mũi La Kiều Oanh nghèn nghẹn, trong lòng cảm thấy buồn thay cho Triệu Khương Lan.
Mộ Dung Bắc Tô cảm nhận được sự quan tâm của La Kiều Oanh dành cho Triệu Khương Lan nên dẫn nàng ngồi xuống bên cạnh Triệu Khương Lan.
La Kiều Oanh vừa ngồi xuống đã nắm lấy tay nàng: “Công… công chúa Nhã Lan”