Chương
Mộ Dung Bắc Hải gật đầu với Tân Khâm đang canh gác gần đó, Tân Khâm lập tức mang theo người đi đến cung của Ninh Vân. Còn lại Mộ Dung Bắc Uyên đang thích thú liếc mắt nhìn Triệu Khương Lan một cái.
Lúc trước thái độ của nàng cực kì chắc chắn, thế nhưng sau khi nghe cung nữ này khóc lóc kể lể để cầu xin, đột nhiên thái độ của nàng chậm lại.
Tại sao lại như vậy?
Không phải là nàng muốn dùng mưu kế để hung thủ nói ra sự thật đấy chứ?
Một suy nghĩ lóe ra trong đầu của Mộ Dung Bắc Uyên, việc này trong chớp mắt hẳn thậm chí còn cảm nhận được, Triệu Khương Lan không thấy được mặt của hung thủ tiếp cận nàng. Sắc mặt hắn bình tĩnh khóe miệng nhếch lên, trong lòng âm thầm thán phục trí thông minh của nàng.
Sự việc đã tới bước này rồi, bất kể là Mai Nhi có phải là hung thủ thật sự hay không, thì Ninh Vân cũng đừng mong mình trong sạch! Quả nhiên lúc này mặt của Ninh Vân đã tái mét rồi, cực kì khó coi.
Nàng thật sự hận Triệu Khương Lan, cho nên mới cố ý đánh lạc hướng những cung nữ xung quanh nàng ta, thừa cơ hội này sai người chuẩn bị giết chết nàng. Ai ngờ rằng Triệu Khương Lan chẳng những không chết, còn được Mộ Dung Bắc Uyên cứu trở về, hiện giờ người xui xẻo lại là nàng!
Rất nhanh, Tân Khâm đã đem nhóm cung nữ ở trong cung Ninh Vân lại đây.
Viên hoàng hậu nhìn lướt qua mọi người nói: “Bổn cung hỏi các ngươi, cung nữ Mai Nhi này nói rằng, cả buổi tối hôm nay nàng vẫn ngồi ở trong cung đợi, nếu như không phải có người kêu nàng xuất cung, nàng cũng sẽ không bao giờ đi ra ngoài, những lời này là thật hay là giả!
Trả lời chỉ tiết cho bổn cung nghe, một khi phát hiện có người nói dối, nghiêm phạt không thai” Ngay lập tức có người run rẩy mở miệng nói: “Bẩm báo hoàng hậu nương nương, Mai Nhi đang ở cùng với nô tỳ để thêu hoa, nô tỳ có thể chứng minh được rằng sau khi Hàm Nhi đến gọi thì nàng mới đi. Còn có Huệ Nhi tỷ tỷ có thể làm chứng” Một cung nữ đứng bên cạnh cũng gật đầu.
Triệu Khương Lan ồ lên một tiếng nói: “Như vậy thì thật sự kì lạ nhỉ, nếu như Mai Nhi vẫn luôn ở trong cung, không có được công chúa Ninh ‘Vân mang đi yến tiệc, vậy thì mấy cung nữ đi theo công chúa Ninh Vân là ai?”
Mai Nhi lúc này cũng không dám… Giúp Ninh Vân lừa gạt được nữa, đôi mắt nàng đỏ lên nhìn thoáng qua Ninh Vân đang ở phía sau, vội vàng nói: “Là Ngọc Nhi ạ! Nô tỳ vẫn còn nhớ rõ lúc ấy là Ngọc Nhi đi theo công chúa ra khỏi cửa, bây giờ cũng không thấy ở trong này.”
Ninh Vân chột dạ nuốt nước miếng.
Triệu Khương Lan đột nhiên cười lớn nói: “Tốt lắm, ngươi tên là Mai Nhi đúng không. Ngươi đã tự chứng minh được bản thân mình trong sạch, bổn cung tin tưởng ngươi, cũng sẽ không làm khó ngươi nữa. Sở dĩ bổn cung biết ngươi nói dối, cũng là bởi vì không thể không nghe theo lệnh của chủ tử, về phần ai sai ngươi nói như vậy, nói đến đây thì các ngài cũng đã rõ rồi chứ” Ninh Vân trừng mắt nhìn nàng nói: “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi âm mưu hãm hại ta sao?”
Triệu Khương Lan càng tươi cười, đáy mắt trên mặt lộ ra vẻ kinh thường.
“Không tính toán với ngươi, làm sao ngươi có thể lộ ra dấu vết nhanh như vậy, đúng không công chúa Ninh Vân?”
Nàng chuyển hướng sang Viên hoàng hậu nói: “Mẫu hậu, xin hãy tha thứ cho nhỉ thần vì để bắt được hung thủ, mà che giấu sự thật với ngài.
Thật ra là, nhi thân cũng không có nhìn thấy được khuôn mặt của đối phương, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt né tránh của Ninh Vân, lập tức nghi ngờ việc này là do nàng gây ra, lập tức tương kế tựu kế tìm được hung thủ. Như thế này xem ra thì, hung thủ thật sự, không còn nghỉ ngờ gì nữa người mà bị Ninh Vân giấu đi được gọi là “Ngọc Nhi”, chính là nàng ta” Ninh Vân vừa nghe được rõ đầu đuôi, tức giận đến mức muốn giết người.