Chương
Nàng ấy có chút sững sờ, lúc sau lại cảm thấy cực kỳ không quen.
Bởi vì nàng ấy từng là tì nữ thân cận nhất bên cạnh Triệu Khương Lan, lại ở bên nàng một thời gian dài.
Cho nên nàng ấy không chắc Mộ Dung Bắc Uyên có thể nhớ rõ mình hay không, nên bỗng chốc cũng không dám nói.
Ban đầu Mộ Dung Bắc Uyên hoàn toàn không nhìn thấy nàng ấy, mà nói với Tiểu Dương: “Trước đó vài ngày, bổn vương mua cho công chúa Nhã Lan một cây trâm hoa mai, nhưng bổn vương lại vô ý làm mất.
Trong cửa hàng của ngươi còn có cây trâm nào giống như thế không?”
Tiểu Dương đáp lại ngay, lắc đầu nói: “Hồi Vương gia, cây trâm đó được chạm khắc rất tỉ mỉ phi phàm, số lượng cực ít, đã bán hết rồi.”
“Thế thì lấy mấy cái khác cho bản vương xe Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ ngợi một chút, nói thêm: “Phải là cái quý nhất” Tiểu Dương ở trong lòng nhủ thầm vài tiếng, không thể không nói trên đời này mọi chuyện khó dự liệu trước.
Rõ ràng hai người cũng chẳng có giao tình sâu, mà Mộ Dung Bắc Uyên đã nhớ nhung đến mức mua trâm cho Triệu Khương Lan.
Thế mà còn muốn mua cái quý nhất.
Hắn chẳng lẽ không biết, chỉ có thể là vì người mà mình yêu thương thì mới nỡ tiêu tiên cho người đó đúng không?
Do yêu cầu của Mộ Dung Bắc Uyên, Tiểu Dương chọn một cây trâm phượng đưa cho hắn, cũng để mức giá hợp lý cho Mộ Dung Bắc Uyên.
Sau khi lấy đồ xong, Mộ Dung Bắc Uyên muốn rời đi, ai ngờ lúc xoay.
người lại thấy Hồng Mai.
Bước chân của hắn khựng lại, cẩn thận đánh giá nàng ấy mấy lần.
Hồng Mai động cũng không dám động, cứ im lặng đứng tại chỗ.
Qua một hồi lâu, Mộ Dung Bắc Uyên dường như là nhớ tới cái gì đó, sắc mặt chợt thay đổi: “Ngươi nô tì bên người của Khương Lan?”
Hồng Mai mở to hai mắt: “Vương gia, ngài, ngài nhớ rõ nô tì ư”
Điều quan trọng nhất là, làm sao hắn nói ra cái tên “Khương Lan” đó chứt Nhìn tư thái mà Mộ Dung Bắc Uyên mua cho công chúa Nhã Lan cây trâm, cũng không giống là đã biết được chuyện gì.
“Thật sự là ngươi?”
Mộ Dung Bắc Uyên khó tránh khỏi có chút vội vàng: “Chủ tử của ngươi có ổn không? Vì sao nàng ấy lại rời khỏi vương phủ không trở lại bên cạnh bản vương nữa, bản vương đi đâu mới có thể tìm được nàng ấy?”
Hồng Mai đột nhiên dở khóc dở cười, trong đầu nàng cũng suy nghĩ rõ ràng Có lẽ là do người trong vương phủ lừa hắn, cho nên Mộ Dung Bắc Uyên căn bản không biết công chúa Nhã Lan chính là Triệu Khương Lan.
Nàng ấy khó xử nói: “Nô tì thật sự không biết nên trả lời Vương gia như thế nào. Nô tì rời khỏi vương phủ sớm hơn chủ tử, cho nên sau này chủ tử đã đi đâu, nô tì thật sự không rõ”
“Nàng từ đó về sau liền mai danh ẩn tích, không đi tìm ngươi à?”
“Vâng, nô tì chưa gặp lại công chúa!”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.
Hắn có cảm giác, đối với hắn mà nói, nữ tử đó là sự tồn tại vô cùng quan trọng.
Thậm chí còn quan trọng hơn Vương phi Triệu Thanh Nghi rất nhiều.
Đáng tiếc, duyên phận của bọn họ có lẽ đã tận rồi.
“Đúng rồi, ngươi vốn là nô tì bên người của nàng, thì ngươi hẳn là người nhớ rõ tướng mạo của nàng nhất mới đúng. Hay là ngươi cẩn thận miêu tả một chút đi, bản vương vẽ thành tranh, ngươi xem liệu đó có phải là tướng mạo của nàng ấy không” Mọi người trong phủ nói không nhớ rõ dáng vẻ của nàng ấy, nhưng Hồng Mai là nô tì bên người nàng, nhất định có thể nhớ rõ ràng.
Hồng Mai nhìn thoáng qua bọn Dịch Chân, Dịch Chân nhẹ nhàng gật đầu, ý là nàng cứ nói theo tình hình thực tế cũng không sao cả.
Dù sao người trong miêu tả và dáng vẻ chân thật, vốn không hoàn toàn giống nhau.
Cho dù Hồng Mai có nói nữ tử đó có dáng vẻ giống với công chúa Nhã Lan thì cũng chẳng sao, Thần vương sẽ không nghĩ đến đó là công chúa Nhã Lan.
Mộ Dung Bắc Uyên lấy giấy bút từ chỗ Tiểu Dương, sau khi Hồng Mai mở miệng thì từ từ hạ bút vẽ.
“Chủ tử là mỹ nhân hiếm thấy, người có khuôn mặt trứng ngỗng, đôi lông mày lá liễu, đôi mắt hạnh trong veo như nước. Khi ở cạnh người khác thì luôn mang theo ba phần ý cười, chóp mũi cao. Trông vô cùng linh động, ngay cả khi nhíu mày cũng vẫn vô cùng động lòng người.”