Chương
Nhưng chuyện này thật sự rất vô lẽ, lại là chuyện không có khả năng Mộ Dung Bắc Uyên đành nói với bản thân, nhất định là bởi vì sau khi hắn cứu người nghe mấy lời linh tinh của Triệu Thanh Nghi, mới suy nghĩ miên man như thế.
Chẳng qua lúc ấy khi hắn nhận ra người rơi xuống nước là Triệu Khương Lan, mà lúc mạng sống của nàng bị đe dọa, hắn cảm thấy bản thân đến cả thở cũng quên mất.
Những đau đớn, giấy dụa, lo lắng khó có thể hình dung được như muốn đâm xuyên qua cơ thể hẳn.
Mộ Dung Bắc Uyên mờ mịt ngã vào ghế, người thông minh như hắn cũng đang gặp phải một vấn đề khó khăn nhất từ trước đến nay.
Hắn không rõ vì sao, vì sao bản thân mình lại có sự chú ý khó có thể kiểm soát được với Mộ Dung Lan.
Cố tình là trong hậu viện của hắn còn có một vị Vương phi, thậm chí trước đây hắn còn có một nữ nhân không rõ đã đi đâu nữa.
Chẳng lẽ trong xương hẳn lại là loại người lỗ mãng nông cạn như vậy ư?
Mộ Dung Bắc Uyên xoa xoa giữa trán, có chút mệt mỏi lấy bức tranh căn cứ theo sự miêu tả của Hồng Mai ở “Lan Tâm” mà mình đã vẽ ra.
Nghĩ nghĩ một lúc, hắn định đốt bức tranh này đi, tránh đến lúc lại gây ra hiểu lầm.
Nhưng đến lúc tờ giấy tuyên chỉ đưa đến gần ngọn nến, hắn lại nghĩ tới chuyện gì đó, sai người tìm Chu Khiết đến.
“Chu Khiết, ngươi đã gặp công chúa Nhã Lan mới được phong trong cung chưa?”
Chu Khiết vội vàng lắc đầu: “Chưa từng gặp ạ, thuộc hạ không có cơ hội nhìn thấy công chúa Mộ Dung Bắc Uyên “ồ” một tiếng: “Nhưng mà Nhật Nhi, Sương Nhi và công chúa Nhược Lan cực kỳ thân thiết, Thái hậu nói là bởi vì công chúa Nhã Lan trong lúc bổn vương đi du tuần ở phương Bắc đã tới Thần vương phủ. Chuyện này ngươi lại không biết?”
Chu Khiết nghẹn lời, không được tự nhiên giải thích: “ ấy thuộc hạ cũng không ở trong phủ.”
Mộ Dung Bắc Uyên cũng không hỏi lại, đưa bức tranh trong tay cho.
Chu Khiết: “Ngươi nhìn người này xem, ngươi có nhận ra không?”
Chu Khiết nhìn khuôn mặt trên trên bức tranh giống Triệu Khương Lan như đúc, thật sự rất muốn khóc.
…Có thể lúc Hắn ta sao dám nói là mình nhận ra?
Giây trước hắn ta vừa mới nói mình chưa từng thấy công chúa Nhã Lan, lúc này tất nhiên không thể nói người này là công chúa Nhã Lan.
Càng không thể nói nàng là “Khương Lan” cô nương, nếu không chẳng phải là đang nói với Mộ Dung Bắc Uyên, hai người này rất giống nhau à?
Chu Khiết lại lắc đầu: “Thuộc hạ không biết. Không biết vị này là ai am “Không biết thì cũng thôi” Mộ Dung Bắc Uyên kéo giấy, không nhịn được lại hỏi: “Nàng ấy và “Khương Lan” có giống nhau không?”
“Không giống! Ngài tìm ở đâu ra tên họa sư không đáng tin vẽ bức tranh này vậy?”
Chu Khiết lo lắng Mộ Dung Bắc Uyên tự mình hỏi ra chuyện thông qua một số chỗ, để phòng ngừa hắn biết sự thật, hẳn ta chỉ có thể tiếp tục bôi nhọ họa sư.
“Thật là, tên họa sư này chắc là định lừa tiền của ngài! Một chút cũng không giống mà, khuôn mặt của Khương Lan cô nương linh động hơn, tài nghệ của tên họa sư này quá tầm thường rồi, thật sự là không dám nhìn thẳng”
Mộ Dung Bắc Uyên thân là người vẽ, đây là lần đầu tiên bị người ta chê kĩ năng vẽ tranh quá tầm thương, khiến hắn chợt không biết nên nổi giận thế nào.
“Ngươi câm miệng lại!”
Chu Khiết câm miệng, cuối cùng còn không quên bổ sung thêm: “Nói chung là ngài đừng tin bọn lừa bịp trên giang hồ”
“Ngươi lại nói thêm một từ nữa, bản vương cắt lưỡi của ngươi!”
Chu Khiết không dám hé răng.
Chờ sau khi hắn ta ra đến cửa lại nghĩ đến một việc, vô cùng đáng thương quay đầu lại: “Vương gia, thuộc hạ còn có chuyện quan trọng khác muốn nói, có thể nói không ạ?”
Mộ Dung Bắc Uyên không nói gì nhìn hắn ta: “Ngươi hỏi bản vương có thể để ngươi nói được không, bản vương còn có thể khâu miệng ngươi lại à?”
“Vâng vâng, là như thế này, cũng sắp tới sinh thần của ngài rồi. Năm trước trong phủ cũng tổ chức một lần rồi, vậy người xem năm nay có muốn mời mấy vị điện hạ trong cung đến không ạ?