Chương
Mộ Dung Bắc Hải ý tứ sâu sa bổ sung thêm: “Muội ấy đúng là có thể. Muội ấy có thể đối thoại cùng chim thú, không hề có trở ngại nào cả. Huống chỉ con hồ ly này là Tuyết Hồ vùng địa cực, rất thấu hiểu tình người. Những lời chúng ta nói nó chưa hẳn là không hiểu”
“Công chúa Nhã Lan có thể đối thoại cùng muông thú?”
Hắn không khỏi nghĩ đến ngày đó ở trong hoàng cung, nàng ấy nói trên cây kia có một con chim bị thương.
Chân tướng đúng là như thế sao. Trên đời này còn có người thần kỳ như vậy?
Triệu Khương Lan đem hồ ly nhỏ đưa cho hắn một lần nữa: “Nghe Tam ca nói huynh vô cùng thích mấy loài vật nhỏ. Vốn dĩ ta nghĩ tặng huynh châu báu mỹ ngọc, không bằng tặng thứ này. Hi vọng huynh có thể thích”
Triệu thuyền nhẹ đem tiểu hồ ly một lần nữa còn cho hắn: Nghe tam ca nói, ngươi đặc biệt thích tiểu động vật. Ta nghĩ đến đưa ngươi châu báu mỹ ngọc, không bằng hợp ý, hi vọng ngươi có thể thích”
“Ta rất thích” Ngón tay thon dài của Mộ Dung Bắc Uyên sờ lên cái đều nhỏ của hồ ly nhỏ béo ú.
Nó thoải mái trở mình, nheo mắt lại.
“Nó là hồ ly cái sao? Tên là gì vậy?”
Triệu Khương Lan gật đầu: “Là hồ ly cái thì đúng là không thể nghi ngờ. Nếu không thì cũng không nhìn thấy công tử ưu nhìn một chút là không đi nối. Tên thì tạm thời chưa có, ta luôn gọi nó là Mập Ú. Hay là huynh thay ta lấy một cái tên cho nó được không?
Nghe thấy cái tên Mập Ú này, hồ ly nhỏ không vui quơ quơ móng vuốt, đương nhiên là cực kỳ không vui.
Mộ Dung Bắc Uyên âm thầm thấy kỳ lạ. Lúc này cuối cùng cũng tin nó nghe hiểu con người nói chuyện.
Hắn nhăn mày: “Nhất định phải lấy một cái tên thật đẹp mới được.
Không bằng gọi nó là Tiên Nữ vậy”
Hồ lý trắng hiểu biết như vậy, không giống những vật ở trên đời này.
Gọi là Tiên Nữ, không có gì thích hợp hơn.
Mập Ú rất hài lòng với cái tên này, kêu ngao ngao hai tiếng tỏ ý tán thành.
Triệu Khương Lan che miệng cười khẽ: “Nhìn mà xem, lần này thì vui rồi. Tiểu Tiên Nữ, về sau ở lại Thần Vương phủ phải ngoan ngoãn nghe lời vương gia, không cho phép nghịch ngợm linh tinh nữa biết chưa?”
Đang nói chuyện, bất chợt có một người đi vào từ bên ngoài.
Không phải người ngoài mà chính là Triệu Thanh Nghi.
Không biết có phải nàng ta vô tình hay là cố ý mà hôm nay cũng mặc một bộ quần áo màu đỏ sậm.
Màu sắc tương tự với bộ quần áo trên người Mộ Dung Bắc Uyên.
Thoạt nhìn thì giống như một đôi tình nhân.
Nụ cười của Triệu Khương Lan cứng đờ trên mặt. Cho dù đến ngày hôm nay, nàng vẫn luôn cố gắng tránh né sự thật Tân Vương phi đã tiến vào phủ.
Mộ Dung Bắc Uyên cũng chú ý đến quần áo của Triệu Thanh Nghị, không nhịn được mà nhíu mày.
Chưa bao giờ hắn nhìn thấy Triệu Thanh Nghi mặc kiểu quần áo thế này. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy, lại còn cùng một màu với quần áo trên người mình.
Để người ngoài nhìn thấy chỉ sợ chuyện giữa bọn họ đã xong xuôi rồi.
Mộ Dung Bắc Uyên vô thức để ý đến biểu cảm của Triệu Khương Lan, nhưng Triệu Khương Lan chỉ lo cúi đầu trêu đùa với Tiên Nữ, không rõ vẻ mặt thế nào.
Công chúa Nhã Lan đương nhiên sẽ không để ý rồi.
Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ thầm.
Dù sao thì người có tâm tư thế kia cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.
“Hôm nay trong phủ thật là náo nhiệt quá. Sơn Vương Điện hạ và công chúa Nhã Lan đều đến đây, mau ngồi mau ngồi. Người đâu, sao còn chưa dâng trà cho Sơn Vương và công chúa.”
Ngày thường tuyệt đối Triệu Thanh Nghi không có tính tình thân thiện như vậy, chỉ là trước mặt Triệu Khương Lan nàng ta mới diễn một vở chủ mẫu phóng khoáng mà thôi.
Triệu khương Lan biết rõ tâm tư nho nhỏ. này của nàng ta, không muốn nói thêm gì nữa.
Triệu Thanh Nghỉ thấy Triệu Khương Lan không để ý đến mình, trên mặt đã không còn ánh sáng.
Rồi lại nhìn thấy trên tay nàng đang trêu đùa một con sủng vật liền hỏi lại: “Đây là thứ gì vậy?”
“Một con hồ ly nhỏ. Là lễ vật bổn cung tặng cho Thần Vương”
Triệu Thanh Nghi ghen ghét nói: “Công chúa Nhã Lan đúng là quá ồi. Người đến là được, còn mang theo lễ vật làm gì”
“Sinh thần của Thần Vương nên bổn cung muốn thể hiện chút thành “Sinh thần sao?”
Triệu Thanh Nghi không khỏi cao giọng, suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi.