Chương
Mộ Dung Bắc Tô ngượng ngùng nàng rồi áy náy nói.
“La Kiều Oanh, bởi vì bệnh tình của hoàng tổ mẫu nên chúng ta phải thành hôn vội vàng. Chuyện này là ta có lỗi với nàng, đợi đến khi bệnh tình của thái hậu đỡ hơn, ta sẽ bù lại cho nàng một hôn lễ long trọng hơn”
La Kiều Oanh mỉm cười không quan tâm: “Huynh cũng biết là ta không quan tâm đến những chuyện này, làm đơn giản một chút vậy cũng là chuyện tốt. Hơn nữa ta cũng biết huynh là một người hiếu thuận, quan hệ của huynh và thái hậu tốt như vậy, huynh suy nghĩ cho thái hậu như vậy thì cũng là điều nên làm. Ta sẽ không trách huynh đâu.”
Mộ Dung Bắc Tô nghe xong cảm động không thôi, hắn cầm chặt tay của nàng: “La Kiều Oanh, cám ơn muội, lấy được muội đúng là phân phúc lớn nhất đời này của ta. Ta nhất định sẽ trân trọng muội, trân trọng tình cảm của chúng ta, ta nhất định sẽ không làm cho muội thất vọng đâu”
Chẳng bao lâu sau, Mộ Dung Bắc Tô chuyển ra khỏi hoàng cung, chuyển đến phủ bên ngoài hoàng cung.
Bởi vì quá gấp gáp nên cũng không kịp xây nhà mới cho hắn.
Nhưng Chiêu Vũ Đế cũng sửa sang lại căn nhà cũ ông đã ở khi còn làm hoàng tử, hiện giờ nó cũng vô cùng đường hoàng tráng lệ.
Nhìn từ bên ngoài căn nhà vẫn như mới tinh, Hoàng thượng tặng căn nhà đó cho Mộ Dung Bắc Tô để hắn tạm thời làm phủ đệ.
Hôn sự của Mộ Dung Bắc Tô và La Kiều Oanh cũng được chuẩn bị xong trong tiếng khua chiêng gõ trống.
Thái hậu biết chuyện này, vừa thấy áy náy lại vừa cảm thấy rất vu Dù sao Mộ Dung Bắc Tô cũng là tôn nhi mà bà yêu quý nhất, bà là người đã nhìn hắn lớn lên.
Cho nên Thái hậu vô cùng hy vọng Mộ Dung Bắc Tô có thể nhanh chóng tìm được hạnh phúc của mình. Lại thêm cả La Kiều Oanh, từ trước đến giờ bà cũng rất thích đứa nhỏ này.
Hai đứa bé này rốt cuộc cũng có thể ở bên nhau, kết cục như vậy thật khiến người khác vui mừng.
Là một bệnh nhân, thật ra Thái hậu hiểu rất rõ về tình trạng của mình.
Cho dù mọi người bên cạnh đều tới an ủi bà, nói bệnh tình của bà không nghiêm trọng, có thể mau chóng hồi phục lại như lúc đầu.
Nhưng trong lòng Thái hậu biết rõ, có lẽ bà không chịu được bao.
nhiêu ngày tháng nữa.
Nếu trước khi qua đời còn có thể nhìn thấy tôn nhi mà mình yêu quý.
nhất thành thân thì bà cũng không còn gì tiếc nuối nữa.
€ó lẽ do gặp chuyện vui tỉnh thần thoải mái, mấy ngày hôm nay tâm trạng Mộ Dung Bắc Tô vô cùng tốt, lúc lên triều sáng hắn lúc nào cũng vô cùng có tinh thần.
Ngược lại với Mộ Dung Bắc Tô, mấy ngày nay mặt mày Mộ Dung Bắc Uyên có vẻ ủ dột, cau có.
Không hiểu tại sao, hắn cùng mơ thấy một giấc mộng trong nhiều đêm.
Trong giấc mơ có một nữ tử chàng chàng thiếp thiếp với hắn, đến khi nhìn thoáng qua dung nhan của nữ nhân ấy, hắn mới kinh ngạc nhận ra người này không khác gì công chúa Nhã Lan.
Mộ Dung Bắc Uyên vừa khó xử lại vừa buồn rầu, đương nhiên chuyện này hẳn không thể nói cho bất cứ ai biết.
Hắn chỉ cho rằng mình ngày làm sao chiêm bao làm vậy nhưng càng ngày hắn càng phát hiện ra mình càng rơi sâu vào đó.
Bởi vậy nên trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên thầm cảm thấy áy náy và xin lỗi với Nhã Lan.
Ngoại trừ cảm giác buồn ngủ, hắn không còn cảm thấy bất cứ phản ứng nào không khỏe nữa nên hoàn toàn không nghĩ gì tới Nhưng ngay sau đó, tự nhiên hắn cũng nhận ra con hồ ly Tiên nữ mấy hôm nay cũng không khỏe lắm.
Từ khi con hồ ly mập này ở đây cho đến nay, khẩu vị của nó đều tốt hơn so với những người khác.
Nhưng không hiểu tại sao mấy hôm nay, nó không muốn ăn gì cả, khuôn mặt béo mập cũng gầy đi trông thấy.
Mộ Dung Bắc Uyên hơi lo lắng cho nó, hắn suy nghĩ một lát rồi đem nó vào trong cung nhờ Triệu Khương Lan xem giúp.
Dù sao Triệu Khương Lan cũng không gặp khó khăn gì khi nói chuyện với con hồ ly này.