Chương
Chỉ cần biết trong lòng nó đang nghĩ gì thì ngay lập tức có thể biết được vì sao Tiên nữ không ăn cơm.
Đến khi vào trong cung, quả nhiên Triệu Khương Lan phát hiện ra con hồ ly này có gì đó sai sai.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy nó, con vật này vô cùng tinh quái nghịch ngợm, chưa bao giờ nàng thấy nó ỉu xìu như vậy.
Triệu Khương Lan khó hiểu hỏi: “Có phải gần đây nó ăn phải thứ gì hỏng không? Hay là vừa tới vương phủ nên không quen?”
Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu: “Có lẽ không phải vậy, hai ngày đầu nó còn rất thích đồ ăn trong phủ, lại còn cướp đồ ăn vặt của Sương Nhi, khẩu vị của nó cũng rất tốt. Tối nào nó cũng ngủ trong tẩm điện của ta, †a thấy ban đêm nó ngủ cũng rất sâu. Nhưng về sau dân dần mới thấy nó chán ăn, thậm chí bây giờ trêu nó, nó còn không quan tâm. Nó hoàn toàn khác với lúc mới tới nên ta đành tìm muội giúp đố”
Triệu Khương Lan sờ đầu của Tiên nữ rồi hỏi: “Nhóc mập, nói cho ta biết mày sao vậy. Đừng dọa người khác như thế”
Tiên nữ mệt mỏi ngẩng đầu và nhìn nàng bằng đôi mắt vô thần.
Một lúc lâu sau, nói mới hừ hừ mấy tiếng không vui, trông giống như phải chịu ấm ức gì đó.
Triệu Khương Lan đành phải dỗ dành Tiên nữ, kiên nhẫn giống như đang đối xử với một đứa trẻ.
Đến khi thoải mái rồi, Tiên nữ mới nói, hình như gần đây có một mùi hương gì đó làm nó khó chịu.
Mùi hương thoang thoảng, không đến mức là không chịu được, nhưng mỗi lần đến gần là nó đều cảm thấy khó chịu.
Triệu Khương Lan nhìn Mộ Dung Bắc Uyên nghỉ ngờ: “Chỗ của huynh gần đây có mùi gì rất thơm không? Tiên nữ nói lúc trước nó vẫn bình thường nhưng không hiểu tại sao lại cứ có một mùi hương kỳ lạ nào đó.
Nó ngửi nhiều sẽ thấy buồn nôn nên cả cơm nó cũng không muốn ăn”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe nàng nhắc nhở vậy mới nhớ ra gần đây tối nào hạ nhân cũng đốt giúp hắn một ít trà hương.
Chính là ngưng thủy hương mà lúc trước Triệu Thanh Nghi đã đưa cho hắn.
Nhưng có điều hắn cũng cảm thấy bình thường, không khác mấy so với những loại hương đốt bình thường.
Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ không phải là mùi hương đó.”
Triệu Khương Lan mím môi: “Hồ ly rất mẫn cảm với mùi hương, có thể huynh không cảm thấy có vấn đề gì nhưng nó lại có thể cảm nhận được.”
Mộ Dung Bắc Uyên không thể không nghĩ đến chuyện mấy ngày gần đây hắn đều nằm mơ, tự nhiên hắn thấy giật mình.
Hình như đúng là bắt đầu từ ngày hôm đó, chính là hôm Triệu Thanh Nghi đã tặng thủy ngưng hương cho hắn. Từ ngày hôm đó hắn bắt đầu có những giấc mộng kỳ lạ.
Trước đó hắn chưa từng có những giấc mơ như vậy, không lẽ thật sự liên quan đến chỗ trà hương kia sao?
Nếu để Mộ Dung Bắc Uyên đem trà hương vào cùng, đi đi về về cũng tốn rất nhiều thời gian.
Triệu Khương Lan dứt khoát nói: “Như vậy đi, ta theo huynh về Thần vương phủ một chuyến, để xem thứ trà hương mà huynh nói là vật thế nào. Nếu không tốt cho con người thì không nên dùng nữa. Là đại phu †a vân không khuyến khích sử dụng những loại trà hương hay hương đốt gì đó. Nếu thỉnh thoảng dùng thì cũng không sao, nhưng nếu thường xuyên ngày nào cũng dùng, e rằng có thể hại đến sức khỏe”
Thế là Triệu Khương Lan theo hắn trở về Thần vương phủ.
Đến phủ, Triệu Khương Lan vê một mảnh thủy ngưng hương sau khi đốt đặt lên mũi ngửi cẩn thận.
Lúc đầu nàng còn không cảm thấy có vấn đề gì nhưng về sau mặt nàng lúc càng nghiêm trọng.
“Thần vương, trà hương là từ đâu tới vậy?”
Mộ Dung Bắc Uyên nói cho nàng biết: “Là quà sinh thần Vương phi tặng cho ta, sao vậy? Trà hương này có vấn đề sao? Nhưng ta ngửi thử nguyên liệu của nó thì hình như không có độc”
Mặc dù dược lý khác nhau nhưng về cơ bản hắn cũng phân biệt được những vật nào có thể làm hại đến cơ thể.
Đây cũng là lý do vì sao hắn không hề hoài nghỉ loại thủy ngưng hương này.
Triệu Khương Lan nheo mày: “Có nhiều thứ tưởng rằng không có độc, nhưng trên thực tế nếu trộn lẫn chúng vào với nhau thì sẽ tạo ra những tác dụng không tốt. Loại thủy ngưng hương này cũng vậy. Bên trong có hai hương liệu là như tùng và mộc kỷ. Nếu dùng riêng chúng ta thì đúng là không có vấn đề gì. Nhưng nếu trộn chung chúng lại để dùng, có thể quyến rũ con người, sử dụng lâu ngày có thể gây ra nghiện”