Chương
Triệu Thanh Nghi run rẩy lo sợ mà đi theo sau Mộ Dung Bắc Uyên, nhìn thấy mọi người ở cung điện đều trầm mặc.
Trong lòng nàng biết rõ là lần này Thái hậu thật không qua khỏi.
Rất nhanh mọi người đã quỳ ở ngoài điện Tử Tiêu.
Triệu Khương Lan quỳ trên mặt đất có chút thảm hại, hai mắt nàng vô thần, một tay nhẹ nhàng che đi mắt mình.
Khoảnh khắc này, trông nàng vô cùng yếu đuối.
Bản thân là một thầy thuốc mà nhìn thấy người bệnh qua đời trước mặt mình, thật sự là một chuyện rất đau lòng.
Càng không nói đến, người này từ khi nàng tiến cung tới nay đã luôn cho nàng sự ấm áp của người trưởng bối.
Thái hậu quả thực đối xử với nàng thật lòng như tổ mẫu ruột của nàng.
Triệu Khương Lan cấp bách muốn dùng y thuật của mình cứu sống Thái hậu, nhưng giờ phút này nàng lại bất lực như vậy.
Bởi vì nàng không thể làm bất cứ điều gì, điều gì cũng không thể làm được.
Mộ Dung Bắc Hải còn muốn hỏi thêm vài câu nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Khương Lan, cũng không đành lòng mở miệng.
Hắn chỉ có thể nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, hai người không tiếng động nhìn nhau một cái, đáy mắt đều dâng lên bi thương vô tận.
Không lâu sau, mắt cung nữ bên cạnh Thái hậu đỏ ngầu, nói với người bên ngoài: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái hậu lão nhân gia cho mời mọi người đi vào, nói là có chuyện muốn nói.”
Chiêu Vũ Đế bước vào, Viên hoàng hậu gắt gao đi theo.
Thái hậu giương mí mắt lên, thở gấp nhìn về phía Chiêu Vũ Đế.
“Con trai của ta, ta biết, con luyến tiếc ta ra đi. Nhưng ta đã già thì sẽ có một ngày cũng phải đi thôi. Sau này ta không thể chăm sóc con cùng Hoàng hậu nữa rồi. Hai người các con, cần cai quản triều đình và hậu cung… Ổn thỏa, làm một Hoàng đế tốt và Hoàng hậu tốt”
“Ta không mong các con vang danh sử sách, nhưng hy vọng các con không hổ thẹn với lương tâm”
Bọn họ khóc lóc mà đồng ý.
“Hoàng đế, ta biết, con vì quốc gia mà hết sức lo lắng, đã chịu không ít khổ sở. Vẫn thường có tình cảnh bất đắc dĩ mà đã buộc phải làm những điều không mong muốn, ta biết con chịu khó khăn. Hy vọng sau khi ta rời đi, có thể phù hộ cho Thịnh Khang của ta vạn sự bình an, quốc thái dân an”
Chiêu Vũ Đế đau lòng khóc lớn.
Giờ khắc này, hắn ta không còn là Hoàng đế cao cao tại thượng trên điện Kim Loan, mà là một người con trai bình thường sắp nhìn mẫu thân của mình qua đời.
Hắn ta nắm chặt tay Thái hậu.
Thái hậu nhẹ nhàng trấn an hắn ta: “Đừng buồn, càng không cần buồn vì ai gia, làm tổn thương thân thể của mình. Hoàng đế, lúc trước con cũng luôn nói trên người không thoải mái, nhưng ngàn vạn lần phải bảo vệ long thể, vì quốc gia này còn cần đến con, mới có thể tiếp tục hoạt động’“
Bà lại ngước mắt lên nhìn Viên hoàng hậu: “Hoàng hậu, con phải khuyên nhủ hoàng đế nhiều hơn, đừng để nó làm việc quá sức”
Viên hoàng hậu đau buồn mà gật đầu.
Sau khi căn dặn bọn họ xong, thì gọi mấy đứa cháu vào theo thứ tự.
Bởi vì đại hoàng tử và nhị hoàng tử đều không có ở đây, nên người tiếp theo chính là Mộ Dung Bắc Hải.
Một mình Mộ Dung Bắc Hải đi vào, trong lòng chợt dâng lên sự đau thương không nói nên lời.
Thái hậu nhìn hắn yêu thương: “Bắc Hải, Hoàng tổ mẫu biết, bệnh của con đang dần tốt hơn, Hoàng tổ mẫu đã nghĩ là có thể đợi đến ngày con hoàn toàn khỏi bệnh, ai gia muốn tận mắt nhìn con đứng lên. Đáng tiếc, ông trời không cho ta cơ hội này”
“Nhưng con phải hứa với Hoàng tổ mẫu, mặc kệ có thể khôi phục hay không, con đều phải vui vẻ, đừng nản lòng. Con nghĩ xem, đây đã là điềm xui lớn nhất trong cuộc sống của con, nhưng con đã vượt qua, sau đó, nếu gặp phải những điều khó khăn hơn, cũng không thể hạ gục con được nữa, có hiểu không?”