Chương
Tân Nguyên cảnh cáo: “Bản quan phát hiện một số hương phiến mà Chu thị nhà các ngươi bán ra vô cùng có hại với người sử dụng, đây là chuyện lớn, không thể dễ dàng bỏ qua. Vậy nên tất cả các ngươi đều phải khai báo rõ ràng, chủ nhân của các ngươi tên là gì? Phu nhân tên là gì? Từng người một đều phải nói ra rõ ràng! Nếu dám giấu giếm, các loại trừng phạt của Kinh Triệu Phủ Doãn ở đây các ngươi chịu không nổi đâu!”
Triệu Khương Lan bổ sung: “Vị phu nhân đó có phải từng có một tỷ tỷ không? Vị tỷ tỷ đó là ai?”
Không cần Tân Nguyên uy hiếp lần nữa, hẳn ta vừa lấy ra thanh sắt dài hơn cả cánh tay mình để hù dọa đối phương, quản gia đã sợ hãi quỳ xuống.
“Quan lão gia, ngài đừng đánh tiểu nhân, cái gì tiểu nhân cũng đồng ýnói!”
“Phu nhân nhà chúng ta tên là Bạch Tú Ngưng, lão gia nhà chúng ta tên Chu Tiền Thủy. Phu nhân trước kia là một cô nhi, được Chu gia nhận nuôi nên không có huynh đệ tỷ muội nào cả”
Mộ Dung Bắc Hải và Triệu Khương Lan nhìn nhau một cái, đều cảm thấy có chút kỳ lạ.
Triệu Khương Lan không nhịn được liền hỏi: “Nếu đã không có tỷ muội ruột thịt, nàng ta liệu có từng xem ai như tỷ muội không?
Quản gia suy nghĩ một chút: “Nếu như nói như vậy thì có lẽ đó là vợ đầu của lão gia. Không dám giấu các vị, phu nhân hiện tại của nhà chúng ta ban đầu được phu nhân trước nhận nuôi, tiền phu nhân cảm thấy nàng đáng thương liền mang nàng trở về Chu gia. Nhưng sau đó tiền phu nhân sinh bệnh qua đời, lão gia liền lấy vợ kế chính là phu nhân hiện tại”
Mộ Dung Bắc Hải không khỏi cảm thấy “tiền phu nhân” trong lời bọn họ rất có khả năng là người xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Hắn liền hỏi: “Vậy tình cảm giữa vị phu nhân trước kia của các ngươi với phu nhân bây giờ rất tốt sao?”
Quản gia do dự một chút rồi mở miệng: “Quả thật không tệ lắm, sau khi tiền phu nhân tự mình nhận nuôi phu nhân hiện giờ thì luôn luôn xưng hô tỷ muội với nàng, còn lấy họ nhà mẹ đẻ để đặt cho nàng một cái tên khác, bởi vì trước kia phu nhân tên là Bạch Tú Yên nên vị bây giờ tên Bạch Tú Ngưng. Nghe tên giống như là tỷ muội”
Triệu Khương Lan càng lúc càng có thể khẳng định.
Nếu vị phu nhân trước kia của bọn họ đã qua đời thì rất có khả năng nguyên nhân chính là buồn tủi mà chết.
Những người hầu này e là không biết đằng sau lưng mình có bao nhiêu việc xấu xa, bây giờ xem ra nàng ta phần nhiều là bị người ta hạ độc, chết không cam lòng.
“Bạch Tú Yên” Triệu Khương Lan khẽ nhẩm cái tên này.
Không biết vì sao, lão gia của bọn họ ở bên cạnh vẫn luôn ngẩn ngơ, nghe đến cái tên này thì đột nhiên ngẩng đầu.
Trong đôi mắt vốn vô hồn của hắn ta dường như xuất hiện một tia sáng.
“Tú Yên” Nam tử thì thầm cái tên này hết lần này đến lần khác, giống như bị cuốn vào một hồi ức kỳ lạ nào đó.
Triệu Khương Lan cảm thấy bệnh của hắn ta rất khác thường liền đi tới thăm dò mạch tượng.