Chương
Triệu Khương Lan thở dài: “Ngươi có từng nghe qua trên thế gian này có một loại thuốc tên là thuốc giả chết chưa?”
“Thuốc giả chết? Đó là cái gì?”
“Nói thẳng ra thì đó chính là loại thuốc mà khi sắp chết ngươi uống vào có thể che đậy được hơi thở và những dấu hiệu khác của sinh mạng, như vậy nhìn ngươi không khác gì một người đã chết. Sau một ngày, ngươi vẫn có thể sống lại. Lúc trước, khi Bạch Tú Yên nằm trên giường bệnh đã nghi ngờ ngươi động tay động chân với nàng ấy, nhưng nàng ấy lại không có sức để đấu với ngươi, chỉ đành để lại một ánh mắt”
“Lúc trước, khi sức khỏe nàng ấy tốt, trong lúc đi du ngoạn đã gặp được một vị đạo sĩ. Vị đạo sĩ kia tính toán số mệnh nàng ấy một chút, rồi nói Bạch Tú Yên sẽ gặp phải đại nạn khó thoát. Sau đó vị đạo sĩ đã cho nàng ấy một viên thuốc giả chết, nói cho nàng ấy biết lúc mấu chốt phải uống viên thuốc này để giữ được tính mạng. Vì vậy, Bạch Tú Yên đã làm theo lời của vị đạo sĩ kia, lúc trên giường bệnh đã uống viên thuốc này vờ như người đã chết. Nhưng trước đó, nàng ấy đã nói với người khác sau khi mình chết phải bí mật đào mình ra khỏi quan tài”
Bạch Tú Ngưng nghe vậy mặt trắng bệch, cắt không còn một giọt máu: “Không, không thể như vậy được! Trên thế gian này làm gì có thứ thuốc quỷ dị như vậy được. Không có!”
Triệu Khương Lan ánh mắt thương hại nhìn nàng ta: “Đừng phản kháng nữa, thừa nhận đi, chính ngươi đã giết Bạch Tú Yên”
“Ta không tin ngươi, ta không tin…”
Bạch Tú Ngưng điên cuồng hét lên.
“Tin hay không không phải ngươi nói là được. Ngươi không phải Bạch Tú Yên của ngươi, người đáng ra đã bị ngươi hại chết”
Triệu Khương Lan nói xong lùi về phía sau một bước. Lúc này, một nữ nhân mang màn che mặt từ từ bước tới. Bạch Tú Ngưng như nghĩ ra điều gì đó, khiếp sợ nhìn nữ nhân đang đứng trước mặt.
Vẻ mặt Bạch Tú Ngưng đầy kinh hãi, miệng không ngừng nói: “Không thể nào, nhất định là các ngươi đang gạt ta!”
Cho đến khi nữ nhân kia từ từ đưa tay lên vén chiếc màn che mặt ra. Giây tiếp theo, một khuôn mặt dường như là ác mộng đối với Bạch Tú Ngưng xuất hiện. Gương mặt này quả thật có chút già đi so với mấy năm trước. Thế nhưng nhìn tổng thể nàng ấy chính là Bạch Tú Yên không lệch vào đâu được. Bạch Tú Ngưng bị dọa sợ đến mức ngã ngồi trên đất, liên tục lùi về phía sau. Lớp trang điểm tinh tế của nàng ta cũng không thể che được gương mặt bị dọa đến trắng bệch.
Bạch Tú Ngưng nhìn chằm chằm người trước mặt, giọng nói run run: “Ngươi không chết, ngươi không có chết! Tại sao lại gạt ta?”
Bạch Tú Yên lúc này mới từ từ nói: “Ta gạt ngươi? Ngươi không biết xấu hổ ngược lại còn chất vấn ta vì sao lại gạt ngươi? Lúc ngươi ở bên cạnh chăm sóc ta, luôn tìm mọi cách để hại ta. Nếu không phải do ta nghỉ ngờ ngươi thì sớm đã bị thối rửa trong đống bùn rồi, cũng không còn cơ hội vạch trần bộ mặt súc sinh nhà ngươi.”