Chương
Bạch Tú Ngưng lúc này mới lấy lại được tinh thần, kinh ngạc nhìn Triệu Khương Lan. Nàng ta tức giận bổ nhào lên định vồ lấy nàng. Mộ Dung Bắc Uyên thấy thế lập tức kéo Triệu Khương Lan ra sau lưng, đứng chắn trước mặt nàng.
Hắn nhướng mày, ra lệnh: “Các ngươi còn không mau đem nữ nhân này xuống, đừng để nàng ta làm công chúa bị thương”
Chờ cho bọn họ giải người xuống dưới, Tân Nguyên có chút khó hiểu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lập tức hỏi Triệu Khương Lan.
“Công chúa, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại xuất hiện thêm một Bạch Tú Yên?”
“Bạch Tú Yên tiến lên một bước, cởi chiếc mũ che trên đầu xuống.
Sau đó từ từ đưa ngón tay sờ soạng quanh cổ, nhanh chóng gỡ xuống một lớp mặt nạ.
Tân Nguyên sửng sốt: “Sao lại là Mai Hương cô nương?”
Mai Hương buồn cười nhìn hắn ta: “Tân đại nhân, đây là một chiếc mặt nạ dùng để ngụy trang. Thế nào? Có phải ta diễn rất tốt không? Đã lừa cho Bạch Tú Ngưng lộ ra bộ mặt thật của nàng ta”
“Oa, điều này thật quá tuyệt rồi. Mai Hương cô nương diễn rất tốt, diễn rất tốt”
Tân Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Vậy công chúa không lo Bạch Tú Ngưng sẽ không tin sao? Dù sao thì chuyện người chết đột nhiên sống lại cũng là một việc rất khó tin”
Triệu Khương Lan gật đầu: “Ngươi có nhớ trước đây bản cung từng nhờ ngươi hỏi thăm hạ nhân của Chu gia đã hạ táng Bạch Tú Yên bằng cách nào không? Bọn họ nói rằng sau khi Bạch Tú Yên chết lập tức được đặt vào quan tài, chôn thẳng xuống đất, cho nên thi thể hoàn toàn không bị tổn hại gì. Bạch Tú Ngưng thân là hung thủ, càng không có khả năng dò xem tình hình nên bổn cung mới có thể thuận lợi lừa gạt nàng ta: “Thế nhưng công chúa chưa từng nhìn thấy Bạch Tú Yên, sao lại có thể biết nàng ấy trông như thế nào?”
Triệu Khương Lan nhìn Mộ Dung Bắc Hải, tối hôm qua, hắn đã hoàn toàn nhìn thấy gương mặt Bạch Tú Yên trong giấc mộng. Vì vậy, sáng hôm nay hắn đã vẽ ra khuôn mặt đó. Sau đó nghe tin Tân Nguyên đã bắt được Bạch Tú Ngưng, nhưng khổ nỗi Triệu Khương Lan không có chứng cứ để chỉ tội nàng ta, đành phải ra kế sách người chết sống lại này.
Triệu Khương Lan tương kế tựu kế ra lệnh cho người về Thần vương phủ tìm Mai Hương đồng thời ra lệnh cho Tiểu Dương nhanh chóng làm chiếc mặt nạ này. Bởi vì chỉ cần Bạch Tú Ngưng là hung thủ, nàng ta nhất định sẽ cảm thấy chột dạ. Một người đang lo lắng sợ hãi tất nhiên không thể sắp xếp mọi mặt ổn thỏa, kín đáo. Cho nên, nàng ta chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở. Đúng như họ dự đoán, khi Bạch Tú Ngưng nhìn thấy Bạch Tú Yên đã sợ hãi đến mức ngã xuống đất. Với chút thủ đoạn này, nàng ta đều khai ra hết tất cả, như vậy còn không làm chậm trễ tiến độ phá án của Kinh Triệu Phủ.
Tân Nguyên liên tục khen hay: “Kế sách hay lắm. công chúa Nhã Lan, người thật thông minh”
Triệu Khương Lan xua tay, khiêm tốn nói: “Làm gì có! Đều do mọi người phối hợp ăn ý. Còn phải cảm tạ Tân đại nhân đã tìm ra Bạch Tú Ngưng nhanh như vậy. Giờ thì tốt rồi, dựa theo luật pháp Thịnh Khang thì giết người đền mạng là chuyện bình thường. Mà nàng ta lại nhiều lần ra tay hại người, chắc chắn sẽ bị xử trảm”
Tân Nguyên vui vẻ: “Có thể trừng trị là một điều tốt, chẳng qua cũng thật đáng thương cho phu nhân và Chu công tử, còn có toàn bộ người Chu gia. Dù sao thì Chu Ý Hiên tinh thần không tốt, không biết đến bao giờ mới có thể hồi phục. Chỉ e sau này Chu gia cũng không còn huy hoàng như trước.”
Triệu Khương Lan lắc đầu tiếc nuối: “Bản cung cũng không có biện pháp chữa trị cho Chu Ý Hiên. Hắn ta trúng độc nhiều năm, độc đã ăn vào đến tận xương tủy. Chỉ mong sau này hạ nhân Chu gia sẽ đối xử với hắn ta tốt một chút. May mắn thay Chu gia bọn họ có cơ nghiệp trăm năm, rất giàu có, cũng không đến mức phải chết già trong sự nghèo khổ”
Rất nhanh triều đình đã đưa bản án xử tội của Bạch Tú Ngưng xuống. Quả nhiên là bị xử trảm, vài ngày sau đã cho hình xe đến áp giải nàng ta ra pháp trường, đúng giữa trưa canh ba hành hình.