Chương
Mộ Dung Bắc Uyên đánh xe ngựa đến trước Thần Hổ Môn, lúc này mới đánh thức Triệu Khương Lan.
“Công chúa Nhã Lan, đã vào cung rồi. Hôm nay thật sự đa tạ muội, nếu như không có muội thì ta sẽ không thể nào tìm được Tiên Nữ”
Triệu Khương Lan dụi dụi mắt, vẫy vẫy tay nói: “Giữa ta và huynh không cần nói lời đa tạ, vậy ta xuống xe trước đây, huynh đi về cẩn thận một chút, còn phải nhớ đem xe ngựa này trả lại cho người ta nữa đó.”
Hắn gật đầu, tiễn một đoạn nhìn bóng lưng nàng rời đi.
Đợi đến khi Triệu Khương Lan đi xa rồi, Mộ Dung Bắc Uyên mới quay lại mà rời đi.
Sau khi trả chó săn trở về lại Đại Lý Tự, hồ ly nhỏ lười biếng đưa cái chân của mình ra vẩy vẩy, rất là miễn cưỡng cáo biệt cho săn đã ở bên cạnh cùng nó chịu khổ suốt cả quãng đường.
Mộ Dung Bắc Uyên nói lời đa tạ với Nghiêm Chính: “Đa tạ Nghiêm đại nhân đã tương trợ, nếu như không phải có Đại Lý Tự giúp đỡ, sợ là nó đã mất r Nghiêm Chính đưa vòng tay lên: “Thần vương điện hạ khách khí rồi, có thể giúp được điện hạ là vinh hạnh của vi thần”
Sau khi Mộ Dung Bắc Uyên đem trả lại xe ngựa thì liền ôm lấy Tiên Nữ rồi chậm rãi đi về vương phủ.
Người trong vương phủ nhìn thấy tìm được Tiên Nữ rồi liền nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Dung Nhật và Dung Sương đã chuẩn bị xong mấy loại đồ chơi từ sớm, đồ ăn ngon, đều đặt trước mặt cho Tiên Nữ.
Bọn họ có chút nịnh nọt nhìn nó mà nói:”Ngươi không được chạy nữa đâu nha, làm cho ta lo lắng muốn chết luôn!”
Tiên Nữ đắc ý khịt khịt mũi, trong lòng nghĩ, lần này chạy trốn khỏi nhà xem ra cũng có chút hiệu quả.
Đến mấy bọn tiểu quỷ này cũng đều biết lấy lòng nó.
Có thể thấy con người chính là sau khi mất đi rồi mới biết trân quý, chậc chậc, đúng là loài người nông cạn mà.
Sau khi sắp xếp cho Tiên Nữ xong, Mộ Dung Bắc Uyên với vẻ mặt lạnh lùng, hạ lệnh nói: “Đưa Vương phi đến đây, còn có nha hoàn gọi là Linh Đan bên cạnh nàng ta kia, bảo nàng ta cùng đến đây luôn!”
Sau khi Triệu Thanh Nghi dẫn theo Linh Đan đi đến Tịch Chiếu Các, nhìn thấy Tiên Nữ lại đang ngồi trên chiếc ghế lông mềm mại, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Cái con tiểu súc sinh này làm sao không chết ở bên ngoài đi chứ!
Còn thực sự gọi người tìm thấy nó về nữa.
Vốn dĩ bọn họ còn nghĩ để tự nó bỏ nhà đi thì thật sự là quá tốt rồi.
Tiên Nữ vừa nhìn thấy hai nữ nhân này liền kích động lên, nếu như không phải chân đã bị thương, thì nó liền không chút chần chờ mà lao tới đánh một trận với bọn họ rồi.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy Tiên Nữ kích động như thế thì liền biết được Tiên Nữ đã không nhìn nhầm người.
Nhất định là hai người bọn họ đã động thủ với nó rồi!
Hắn không trực tiếp dạy bảo Triệu Thanh Nghi, mà ở trước mặt Triệu Thanh Nghi lấy một cây roi ở trên tường, quất lên người Linh Đan.
Điều này khiến cho Linh Đan giật cả mình, nàng ta run rẩy quỳ rạp xuống đất: “Điện hạ, điện hạ, ngài vì sao đột nhiên lại đánh nô tì chứ?”
“Vì sao à? Tự bản thân ngươi còn không biết sao? Là ai cho ngươi lá gan dám làm tổn hại thú cưng của bản vương, nếu như không dạy bảo cho thứ đê tiện nhà ngươi một bài học, chỉ sợ sẽ không khiến ngươi nhớ được lâu đâu!”
Linh Đan vô cùng sợ hãi, sắc mặt Triệu Thanh Nghi cũng không còn giọt máu.
“Điện hạ! Đây có phải có hiểu lầm gì không? Linh Đan làm sao có thể làm tổn hại con hồ ly này được, chủ tớ bọn thiếp trong mấy ngày nay còn không hề gặp mặt nó”
Mộ Dung Bắc Uyên thậm chí còn không thèm nhìn Triệu Thanh Nghi, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm, tất cả hành vi của các người, ông trời đều nhìn thấy đấy, có một số người tự cho là mình thông minh, cứ nghĩ rằng mình phạm tội thì người khác cũng sẽ không biết được, nhưng sự thật thì từ sớm đã được nhìn thấu rồi”
Triệu Thanh Nghi lo lắng mà nuốt từng ngụm nước bọt: “Lời này của điện hạ phải chăng là đang nghi ngờ thần thiếp sao, Linh Đan là nha hoàn thân cận của thần thiếp, người đang trừng phạt nàng ta, cùng không khác gì là đang trừng phạt thần thiếp!”
Mộ Dung Bắc Uyên chơi đùa với cây roi trong tay rồi nói: “Nếu như Vương phi nghĩ như vậy, vậy thì bản vương chỉ có thể nói, đúng là như vậy. Chỉ là nàng và ta là phu thê, ta là không thể động thủ với nàng, nhưng cái thứ đáng chết này thì bản vương không thể nào bỏ qua cho nàng ta”
Nói xong, chiếc roi trên tay liền động thủ.
Hắn đánh xuống chát chát mấy roi liền lên người Linh Đan, khiến cho nàng ta nằm rạp xuống kêu la.
Nàng ta đau đớn khóc lên thảm thiết, trong miệng cứ kêu lên oan uổng.
Triệu Thanh Nghỉ liền quỳ xuống, kéo lấy ống tay áo của Mộ Dung Bắc Uyên không ngừng cầu xin.