Chương
Trong con ngươi của hắn lộ ra sát khí nồng đậm: “Lấy được cái mạng của ngươi rồi thì sao? Ngươi tưởng cái mạng chó của ngươi quý giá lắm hay sao? Trong mắt bản vương, sinh mệnh của ngươi vốn dĩ còn không quan trọng bằng Tiên Nữ, hôm nay ngươi dám cả gan làm tổn thương nó, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị sẵn tinh thần để trả giá đi”
Nói xong, hắn còn không buồn bố thí cho nàng ta một cái liếc mắt, liền cho người kéo nàng ta lui xuống.
Chu Khiết cũng không dây dưa lằng nhằng, trực tiếp cho người lôi nàng ta ra đánh ba mươi gậy, khiến cho Linh Đan đau đớn đến kêu trời gào đất. Cuối cùng nàng ta bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, rồi mới bị khiêng trở về Tê Quang Các. Triệu Thanh Nghỉ bị dáng vẻ sống dở chết dở của Linh Đan dọa cho ngây người, mãi hồi lâu cũng không thốt được nửa lời. Nàng ta âm thầm thề trong lòng, sau này dù có bất cứ chuyện gì, không được tùy tiện bừa bãi hành động ở trong vương phủ nữa.
Lúc này Tiên Nữ mới cảm thấy hả dạ, nó lại như cũ quấn lấy Mộ Dung Bắc Uyên đầy thân thiết. Mộ Dung Bắc Uyên bị dáng vẻ đắc chí của nó chọc cho bật cười, hắn duỗi tay ôm chặt Tiên Nữ vào lòng, còn thuận thế hôn nhẹ lên móng vuốt nhỏ của Tiên Nữ, khe khế thầm thì: “Gần đây có lẽ đầu óc bản vương bị hỏng rồi, trong tâm trí lúc nào cũng vương vấn hình bóng của người kia. Ngày nhớ, đêm nằm ngủ cũng nhớ.
Nếu ngày ngày nào đó người kia thật sự đi mất, ta còn biết phải làm gì nữa đây?”
Hồ ly nhoẻ vươn móng vuốt nhỏ ra phía trước đạp đạp vài cái, biểu tình hết sức ra vẻ. Mộ Dung Bắc Uyên phì cười: “Ngươi đang cổ vũ bản vương nên dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của riêng mình hay sao?”
Hồ ly nhỏ vậy mà lại thật sự gật gật đầu. Hắn sững người lại một chút: “Nhưng mà, thân phận của nàng ấy rất đặc biệt, ngay cả bản vương cũng không giữ nàng lại được.”
Hồ ly nhỏ lại ‘líu la líu lo’ thêm một trận, Mộ Dung Bắc Uyên đương nhiên là nghe không hiểu, chỉ đành dựa vào biểu tình của nó mà đoán già đoán non.
“Ý ngươi muốn nói là, bất luận ra sao, cũng nên thử một chút?”
Hắn nói xong liền không thèm để ý đến phản ứng của hồ ly nữa, trong lòng âm thầm nhen nhóm một ý định. Nói cũng đúng, dù kết cục có ra sao thì cũng nên cố gắng hết mình. Cho nên Mộ Dung Bắc Uyên quyết định, sáng sớm ngày mai sẽ tiến cung triệu kiến Chiêu Vũ đế. Nếu như thẳng thắn chứng minh được tâm ý của mình trước phụ hoàng, nói không chừng, phụ hoàng có thể sẽ hồi tâm chuyển ý.
Sớm ngày hôm sau, vừa tảo triều xong, Mộ Dung Bắc Uyên liền tiến thẳng đến Ngự Thư phòng. Chiêu Vũ đế thấy dáng vẻ ngập ngừng khó nói của hắn, liền nghĩ rằng hắn đã gặp phải vấn đề nguy nan gì, bèn nghỉ hoặc hỏi: “Thân Vương là bị làm sao rồi?”
Mộ Dung Bắc Uyên lựa lời mở miệng: “Phụ hoàng, công chúa Nhã Lan nhất định phải đem gả đi Vinh Dương sao?”
Chiêu Vũ Đế nghe thấy Mộ Dung Bắc Uyên đề cập đến Triệu Khương Lan, động tác hơi ngừng lại một chút, rồi đặt cuộn tấu Chương trên tay xuống.
“Đó là điều đương nhiên! Con hỏi cái này làm gì! Chuyện của Nhã Lan một chút cũng không liên quan đến con”
Môi mỏng của Mộ Dung Bắc Uyên mím chặt thành một đường: “Chỉ là nhi thần cảm thấy, như vậy đối với công chúa Nhã Lan không công bằng chút nào. Nếu nàng ấy đã thông thạo y thuật thì càng phải giữ nàng ấy ở lại Thịnh Khang mới đúng, điều này cũng là có lợi cho bách tính muôn dân. Gả nàng ấy đi rồi, vương triều không những phải chịu tổn thất lớn, mà còn để thất thoát nhân tài sang nước khác”