Chương
Mặc dù nàng biết Chiêu Vũ đế có nỗi khổ tâm riêng, nhưng mà nàng hận!
Triệu Khương Lan làm sao có thể cam tâm để Mộ Dung Bắc Uyên chịu đau khổ. Một đôi phu thê hạnh phúc vốn là nên cùng nhau ngồi đọc sách dùng trà, trải qua thế sự trần gian.
Lại cứ phải rơi vào cảnh này!
Nàng không cam tâm!
Triệu Khương Lan vất vả mới ăn xong bánh xốp hoa mai trong tay, giữa mùi vị nghẹn ngào, qua hồi lâu mới nuốt xuống được.
Nhưng oán khí tích tụ trong lòng nàng lại phát ra mạnh mẽ.
Hai mắt nàng đỏ ngầu, siết chặt đầu ngón tay gõ một cái xuống mặt bàn, sự phẫn nộ trong đôi mắt có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Lý Mặc, ta thật sự rất hận ngươi! Nếu như không phải là ngươi, sao.
ta có thể rời xa y được chứ? Cái thứ hôn quân nhà ngươi, ta phải giết ngươi, ta phải giết chết ngươi!”
Nàng gần như sụp đổ hoàn toàn, điên cuồng gào tên, lại dọa sợ đám người ở đó.
Cung nữ bên cạnh hoàn toàn không biết Lý Mặc là ai, chỉ nơm nớp lo sợ nói: “Công chúa, người tuyệt đối đừng vì những người không quen mà tức giận ảnh hưởng tới sức khỏe. Người đừng đau lòng nữa, nhanh lau nước mắt đi”
Không biết đã qua bao lâu, nàng mới bình tĩnh lại.
Nàng chậm rãi đậy nắp hộp bánh lại, đau khổ nhắm mắt: “Sau này, nếu Thần Vương điện hạ đưa món gì tới nữa, các ngươi không được nhận. Bản cung…Bản cung không muốn nhận đồ mà ngài đưa tới.”
Cung nhân vội vã thưa vâng.
“Uyên nhi” Nàng nhẹ nhàng vân vê hoa văn bên trên chiếc hộp.
“Thiếp thực khổ tâm, cảm giác như sắp không chịu đựng được nữa rồi”
Mấy ngày trôi qua, Phượng Vệ đi tới báo tin đã thông qua ông chủ tiệm tranh chữ liên lạc được với Hứa Mạn Nhi rồi.
Ông chủ kia giải thích có một vị quý nhân mua lại hết tất cả tranh của Hứa Mạn Nhị, lại muốn gặp mặt nàng ta, Hứa Mạn Nhi lập tức vui vẻ đồng ý.
Hai người hẹn gặp nhau ở lầu Mãn Nguyệt.
Lúc Hứa Mạn Nhi tới đã thấy một nữ tử ngồi trước cửa sổ.
Nữ tử này ăn mặc sa hoa lộng lẫy, khí thế bất phàm, vừa nhìn đã biết xuất thân danh giá.
Nàng ta chừng mực cúi chào với Triệu Khương Lan, Triệu Khương Lan đứng lên đáp lễ.
“Hứa cô nương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, mời ngồi.”
Hứa Mạn Nhi đánh giá nàng: “Chính cô nương là người đã mua lại hết tranh của ta? Mạn Nhi vô cùng cảm kích, thành thật mà nói, giá tiền ngươi đưa ra rất cao, thật là coi trọng ta quá rồi”
Triệu Khương Lan khẽ cười: “Ngươi vẽ rất đẹp, ta rất thích, nếu như là thứ mà ta yêu thích thì có chỉ ra thêm nhiều ngân lượng hơn nữa cũng đều đáng. Ngươi không cần để ý”
Triệu Khương Lan cũng đồng thời quan sát nàng ta.
Nhìn thấy Hứa Mạn Nhi ở khoảng cách gần, nàng không khỏi nhớ tới lời của Viên hoàng hậu nói.
Nhìn thật kỹ, giữa hai người quả thật có điểm hơi giống.
Đặc biệt là đôi mắt đều lớn hơn chút so với người khác, long lanh êm dịu, cơ mặt cũng là xấp xỉ tương đương.
Hứa Mạn Nhi nhìn thấy nàng ngắm nghía mình kỹ như thế, cũng không nhịn được hỏi: “Cô nương tìm ta ngoại trừ chuyện có liên quan tới mấy bức tranh kia ra, còn có chuyện gì khác nữa không?”
Triệu Khương Lan gật đầu khá là tán dương.
Nàng ta có thể thông qua cử chỉ của mình mà nhìn ra được có mục đích khác, có thể thấy được nữ tử này là một người rất nhanh nhạy và óc quan sát rất sâu sắc.
“Không sai.”