Chương
Nhìn thấy món đồ quý giá như thế này, vốn dĩ Hứa Mạn Nhi không muốn nhận.
Nhưng mà như Triệu Khương Lan đã nói. Nếu như đến lúc đó Thần Vương lại hỏi đến, nàng lại không đưa ra được vậy thì có ngay một sơ hở.
Hứa Mạn Nhi đành phải ôm tâm trạng rối rằm cất thật kỹ món đồ này.
Triệu Khương Lan nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ. Bầu trời tối tăm mù mịt, giống như sắp có một trận tuyết lớn ập đết Nàng đi đến bên cửa sổ ngắm nhìn lá cây rụng đầy gốc cây khô trong đáy mắt hiện lên cảm xúc không rõ ràng.
“Hứa Mạn Nhị, chuyến đi này, hành trình của muội thế nào đều phải trông cậy vào chính muội. Nhưng bổn cung đã đem trượng phu của mình giao lại cho muội. Nếu như muội có thể có cơ hội ở lại bên cạnh chàng, vậy thì tỷ xin muội, khẩn cầu muội, hãy chăm sóc tốt cho chàng ấy. Khiến chàng ấy mãi mãi vui vẻ, đừng buồn phiền. Chỉ cần chàng ấy hài lòng, tỷ cũng sẽ vượt qua không khó khăn nữa”
Nghe được những lời này của nàng, Hứa Mạn Nhi suýt nữa rơi lệ.
Nàng ấy khó khăn gật đầu, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Muội biết rồi, muội sẽ cố gắng hết sức. Cũng xin công chúa sau này phải chăm sóc cho chính mình thật tốt”
Rất nhanh, Hồng Mai đã đi đến Thần Vương phủ.
Đám người Chu Khiết cũng hiểu rõ lần này nàng ấy về đây là vì chuyện gì nhưng vẫn giả vờ nhưng không biết rõ tình hình, hỏi thăm mục đích đến đây của Hồng Mai.
Hồng Mai đành phải nói: “Hôm trước trong phiên chợ nô tỳ tình cờ gặp được Khương Lan cô nương, nghĩ đến lúc trước Điện hạ vẫn luôn tìm kiếm cô nương ấy nên hôm nay đến đây để bẩm báo chuyện này”
Thế là nàng ấy được Chu Khiết dẫn vào gặp Mộ Dung Bắc Uyên.
Trong thư phòng, sau khi Mộ Dung Bắc Uyên nghe được tin này, vẻ mình, hắn không dám khẳng định hỏi lại: “Ngươi xác định ¡ mình nhìn thấy là Khương Lan sao? Bây giờ nàng ấy đang ở đâu?”
Hồng Mai dựa theo lý do đã được chuẩn bị trước trả lời lại: “Thì ra Khương Lan cô nương chính là cháu gái ở nhờ phủ của Quang Lộc Tự Khanh Hứa đại nhân. Bây giờ nàng ấy vẫn đang ở nhà họ Hứa, nô tỳ cũng đã hỏi cô nương ấy sao không quay về Vương phủ? Cô nương chỉ nói là có nhiều chuyện bất tiện, không nói gì thêm nữa”
Mộ Dung Bắc Uyên nhỏ giọng nhắc lại: “Nhà họ Hứa sao? Nàng ấy mới là cháu gái được khoảng một năm, sao có thể như vậy”
Chu Khiết đang đứng bên cạnh vội vàng nói: “Điện hạ, nếu như đã có tung tích của Khương Lan cô nương, không phải chúng ta nên đưa nàng ấy về hỏi thăm cho rõ ràng sao. Không phải người vẫn luôn muốn gặp nàng ấy sao? Trước khi người bị mất trí nhớ, dù sao cũng có chút yêu thích nàng ấy. Trong lòng Khương Lan cô nương cũng có người”
Mộ Dung Bắc Uyên ấn ấn giữa trán.
Sau khi hắn biết Khương Lan mà hẳn muốn tìm không phải là Mộ Dung Lan, trong lòng hẳn không nén được một tầng mất mát.
Mặc dù lúc trước hắn đã từng nghĩ, khả năng công chúa Nhã Lan là người kia rất nhỏ, nhưng hắn vẫn ôm lấy chờ mong.
Bây giờ, phần mong chờ này bị phá vỡ, hẳn lại cảm thấy có chút đẳng chát không nói nên lời.
Nhưng cho dù thế nào, chỉ cần đối phương là Khương Lan chân chính.
Là người đã hầu hạ bên cạnh hắn rất lâu, hắn không thể nào bỏ mặc được.
Dù sao thì người có thể khiến hắn đồng ý khắc tên lên vai mình, nhất định là có một ý nghĩa đặc biệt gì đó với hẳn.