Chương
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng, trong lòng chất chứa đầy cảm tình phức tạp.
Hắn hoàn toàn không quen người này, nhưng cố tình, nàng ấy lại là người hắn từng thích?
Chỉ dựa vào tình cảm lúc trước của hai người, hẳn đã không thể trơ mắt nhìn nàng ấy bị gả cho loại người cặn bã như Liên Khuê Nghiêm rồi.
Tâm tình của Mộ Dung Bắc Uyên phức tạp, nuốt xuống một ngụm trà: “Vậy trước tiên nàng cứ quay về Hứa gia đi, bổn vương sẽ suy nghĩ nên an bài nàng thế nào”
Hứa Mạn Nhi gật đầu: “Tạ ơn vương gia”
Mộ Dung Bắc Uyên chờ nàng ấy đi xong thì quay đầu nhìn Đông Diêu: “Ngươi từng gặp nàng ấy, chắc chẳn người này là nàng ấy à?”
Đông Diêu gật đầu: “Hồi bẩm điện hạ, đúng là nàng”
“Vậy lúc trước bổn vương và nàng ấy có từng làm những cử chỉ thân mật quá phận nào không?”
Đông Diêu xấu hổ ho khan một cái: “Thuộc hạ không biết”
Mộ Dung Bắc Uyên hơi bất đắc dĩ thở dài: “Lúc này trong lòng bổn vương rất phiên muộn, nhưng cũng không thể trách người khác được”
“Nhưng thưa vương gia, loại người như Liên Khuê Thanh, ai gả cho hắn ta thì coi như tàn đời. Dù sao lúc trước Hứa cô nương và ngài cũng từng có một mối tình, cũng là người ngài thích, nếu giờ để nàng gả qua đó, chỉ sợ ngài sẽ hối hậ Mộ Dung Bắc Uyên mệt mỏi nhắm mắt lại. “Phân phó Chu Khiết, bảo hẳn chuẩn bị đón Hứa Mạn Nhi về phủ”
“Tuân lệnh”
Vì trước đó Triệu Khương Lan đã dặn Chu Khiết là không được làm tổn hại thanh danh của Hứa Mạn Nhi.
Nên sau khi hẳn ta đến Hứa gia, lập tức lấy lí do với cả nhà Hứa gia là Hứa Mạn Nhi quen biết Thần vương phi, Thần vương phi muốn mời Hứa cô nương đến Thần Vương phủ ở một thời gian.
Phải biết là Hứa Mạn Nhi vừa từ trong cung trở về, giờ lại bị người của Thần Vương phủ đưa đi rồi.
Cả Hứa phủ đều kinh ngạc, không sao tinh được.
Thật sự thì bọn họ không hiểu được, một đứa trẻ mồ côi như Hứa Mạn Nhi sao lại quen biết nhóm chủ tử này được?
Mà Hứa Mạn Nhi thì vẫn im như hũ nút, làm cái gì cũng không chịu nói.
Hứa gia không dám đắc tội với Thần Vương phủ, không còn cách nào khác đành để Chu Khiết đưa nàng ấy đi.
Còn về vấn đề phải sắp xếp Hứa Mạn Nhi thế nào thì thật khiến Mộ Dung Bắc Uyên đau đầu.
Lúc trước, hẳn là Hứa Mạn Nhi sống ở Tịch Chiếu Các, cũng là nơi ở hiện tại của hắn.
Với tình hình hiện tại, nếu bảo hẳn ở cùng một chỗ với Hứa Mạn Nhi, Mộ Dung Bắc Uyên không làm được.
Chu Khiết lập tức tự chuẩn bị một viện tử khá gần Tịch Chiếu Các cho Hứa Mạn Nhi.
Sau khi nàng ấy vào vương phủ thì lập tức đi bái kiến Mộ Dung Bắc Uyên, bày tỏ lòng biết ơn với hẳn.
“Đa tạ điện hạ ra tay tương trợ, đồng ý thu nhận thiếp lần nữa”
“Tuy rằng lúc trước nàng ở Tịch Chiếu Các, nhưng với tình huống hiện tại thì trước mắt chúng ta vẫn đừng nên ở chung một chõ. Dù gì nàng cũng không có danh phận, nếu ở cùng ta sẽ bị người khác nói lời không hay”
Hứa Mạn Nhi cầu còn không được, vội vàng bảo đồng ý.
Thời điểm Mộ Dung Bắc Uyên ở một mình với nàng ấy, không hiểu sao cảm thấy hơi xấu hổ, lập tức sai Tịnh Sở và Mai Hương đưa hai đứa nhỏ đến.
“Lúc nàng rời đi thì bọn chúng cũng đã vào phủ, hẳn nàng cũng rất thân thiết với chúng nhỉ?”
Hứa Mạn Nhi gật đầu: “Thiếp cũng rất nhớ Nhật Nhi và Sương Nhi”
Vì được dặn dò từ trước nên Nhật Nhi và Sương Nhi cũng rất ngoan ngoãn gọi nàng ấy: “Tỷ tỷ xinh đẹp”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe thấy xưng hô này thì có hơi kinh ngạc nhíu mày.
Nhưng hẳn vẫn không nói gì, thái độ của hai đứa nhỏ đối với Hứa Mạn Nhi thân mật hơn hẳn thái độ kháng cự lúc trước của chúng với Triệu Thanh Nghĩ.
Tiên Nữ rất nhanh đã tỉnh giấc.
Nó nửa tỉnh nửa mê chui ra khỏi tổ, bò lên đùi Mộ Dung Bắc Uyên.
Hứa Mạn Nhi từng nghe Triệu Khương Lan nói, nàng có tặng một con hồ ly nhỏ cho Mộ Dung Bắc Uyên.