Chương
Hoàng cung rộng lớn buổi đêm đặc biệt vắng vẻ.
Ngay cả những cung nhân khi đi đường cũng chỉ dám nhỏ giọng thì thầm, sợ sẽ làm phiền đến chủ tử.
Không lâu sau khi thái hậu tạ thế, bên trong cung cũng ít nghe thấy tiếng đàn sáo được tấu lên.
Bên trong tẩm điện của nàng đặt một vò rượu thanh mai lấy từ tay Mộ Dung Bắc Hải.
Triệu Khương Lan suy nghĩ, tự rót cho mình một ly, uống cạn.
Lúc này, Mộ Dung Bắc Uyên đang làm gì?
Có lẽ lực chú ý của hắn đang đặt trên người “Khương Lan” cô nương mất rồi lại được chăng?
Lúc đó, hắn có lẽ sẽ không nghĩ đến nàng.
“Triệu Khương Lan nghĩ đến đây thì không nhịn được lại rót cho mình thêm một chén rượu.
Trong vô thức, nàng đã uống hơn phân nửa số rượu trong vò.
Tuy rượu này không nồng, nhưng Triệu Khương Lan uống vừa nhanh lại vừa mạnh, nào giống đang phẩm rượu.
‘Vậy nên chẳng bao lâu sau, nàng say rồi.
Nàng mệt mỏi ngã người lên ghế, thưởng thức cái chén trong tay mình, đôi mắt xuất hiện giọt lệ.
Người ta nói có thể mượn rượu giải sầu, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy khi say, nàng vẫn nhớ đến Mộ Dung Bắc Uyên?
Bên trong căn phòng vô cùng ấm áp, các cung nữ sợ nàng lạnh, còn cố ý đặt thêm hai cái noãn lô.
Bởi vì nàng uống rượu, nên Triệu Khương Lan có thể cảm nhận được sự luống cuống trong lòng mình.
Nàng không khỏi cảm thấy ở trong phòng quá buồn chán, lập tức bước ra ngoài.
Nàng khoác một tấm áo choàng, mang theo một chiếc ô giấy đầu.
Nhóm cung nhân vốn định đi theo nhưng lại bị Triệu Khương Lan từ chối.
“Bốn cung muốn một mình đi dạo, các ngươi không cần theo”
Thái độ của nàng kiên quyết, các cung nữ không dám phản kháng, đành thuận theo ý nàng.
Gió lạnh từ khắp nơi thổi biến mất sạch sẽ.
Nhưng nàng giống như không cảm thấy lạnh.
Còn thứ gì có thể lạnh hơn cái lạnh trong lòng?
Triệu Khương Lan bước đi không mục đích trong cung, cứ đi, đi mãi…
Không hề có phương hướng, cũng chẳng biết mình đang đến nơi nào sự lo lắng của nàng rất nhanh cũng Nhưng nàng lại không muốn ở lại trong căn phòng ấm áp kia nữa.
Theo men say, nàng dường như có thế nhìn thấy gương mặt của Mộ Dung Bắc Uyên.
Nàng thấy ánh chuyển động trong ánh lửa, mỉm cười dịu dàng với nàng, Nàng cố tình đưa tay ra muốn chạm vào, nhưng lại như hoa trong gương, trăng trong nước, không thể chạm đến.
Tuyết trắng làm ướt đôi vai nàng, nàng bừng tỉnh lại chẳng thấy đâu nữa.
Gió lạnh thổi đến, tàn nhãn quét lên cơ thể đơn bạc của nàng.
Triệu Khương Lan không biết mình đã đi bao lâu, nàng chỉ thấy đầu óc mình càng ngày càng này.
Rồi sau đó, nàng bỗng thấy trước mắt tối sầm lại, chiếc ô giấy dầu cũng trượt khỏi tay.
Cả cơ thế nàng chẳng còn sức lực ngã xuống, chìm vào trong tuyết.
Nhóm cung nhân của điện Phương Niên đã ra ngoài tìm vài lần, nhìn nhau rồi hỏi: “Công chúa vẫn chưa trở về ư?”
Có kẻ lo lắng chạy đi hỏi Mộ Dung Bắc Hải: “Sơn Vương điện hạ, không biết công chúa có đến chỗ ngài không? Ngài ấy bảo ra ngoài đi dạo nhưng đã một lúc lâu vẫn chưa thấy công chúa trở về”
Mộ Dung Bắc Hải nghe đến đây thì nhất thời lo lắng, đứng dậy: “Sao lại để công chúa ra ngoài một mình? Các ngươi không ai đi theo cả à!”