Chương
Ai mà ngờ được, nàng ta liếc mắt một cái đã để ý đến trang sức nằm trên bàn trang điểm của Hứa Mạn Nhi.
Trong đầu Triệu Thanh Nghỉ lập tức nhớ đến lời Mộ Dung Bắc Uyên từng nói.
Mộ Dung Bắc Uyên nhớ rõ, hẳn từng tặng món nữ trang này chomột ai đó.
Mà huyết ngọc này cũng không phải vật bình thường, không thể mua được trên phố, nên Triệu Thanh Nghỉ mới ngạc nhiên không thôi.
Nàng ta muốn chất vấn Hứa Mạn Nhi lấy thứ này từ đâu?
Nếu lúc trước, nàng ta còn đang nghi ngờ thì hiện tại nàng ta chắc chắn nữ nhân này do Triệu Khương Lan phái đến.
Rốt cuộc Triệu Khương Lan muốn làm gì?
Nàng ta đã chẳng còn ở vương phủ mà vẫn muốn nhúng tay vào chuyện ở nơi này.
Sai một nữ nhân khác đến giành giật tình cảm của Mộ Dung Bắc Uyên, có phải muốn chống lại nàng không!
Triệu Thanh Nghỉ chỉ nghĩ đến đó đã giận điên người.
Cho nên vừa rồi nàng ta mới giận thành như vậy, ai mà ngờ lại đúng lúc Mộ Dung Bắc Uyên đến đây.
Mộ Dung Bắc Uyên mất kiên nhãn nhìn nàng ta: “Vương phi, nàng nổi điên cái gì? Đây là quà bốn vương tặng, chẳng lẽ vì bốn vương không tặng nàng nên nàng nổi lòng ghen tị à?”
Triệu Thanh Nghỉ kích động giải thích: “Không phải đâu điện hạ, thần thiếp không có ghen tị, chỉ là…”
Nàng ta cần chặt môi, hết lần này đến lần khác vẫn không thể nói ra sự thật.
Một khi sự thật phơi bày, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ biết nàng ta là vương phi giả, vậy thì sao nàng ta còn ở lại vương phủ được nữa?
Triệu Thanh Nghi không muốn trở về chỗ người mợ ăn thịt người kia nữa.
Khó khăn lắm mới trốn được, cả đời này nàng phải ở lại Thần Vương phủ.
Mộ Dung Bắc Uyên cũng không rảnh nghe nàng nói nhảm.
“Bổn vương cấm túc nàng cũng không phải lời nói đùa. Bắt đầu từ hôm nay, nếu không có chuyện gì quan trọng thì nàng không được đến chỗ của Hứa Mạn Nhị, ở yên trong viện của mình, không được đi đâu cả!”
Nói xong hắn lập tức phất áo rời đi.
Triệu Thanh Nghi trừng mắt nhìn Hứa Mạn Nhi một cách dữ tợn: “Mày được lắm, dám tính kể tao? Mày nghĩ chỉ cần công chúa Nhã Lan cho mày vào đây thì vương gia sẽ thích mày à? Để tao nói cho mà biết, việc đó sẽ không bao giờ xảy ra, hẳn sẽ không thích ai cả, mày cứ chờ đấy, mày sẽ cô độc cả quãng đời còn lại trong vương phủ như tao thôi!”
Hứa Mạn Nhi mỉm cười lạnh lùng: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ không đi khắp nơi gây sự. Nếu ngươi không gây chuyện ở đây thì có lế ta cũng đã không vào đây. Nếu ngươi vẫn muốn làm vương phi thì đừng đến tìm ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng”
Sau khi Mộ Dung Bắc Uyên quay về thư phòng, Đông Diêu cảm thấy trong lòng hắn vô cùng mất mát.
Hắn ta không nhịn được hỏi: “Điện hạ sao vậy?”
“Đông Diêu, từ khi nào bổn vương lại trở thành người như vậy?”
Đông Diêu nghe thấy câu hỏi của hản thì sửng sốt: “Người trở thành người thế nào?”
“Do dự, tình cảm không đồng nhất với nhau. Không hiểu sao ta lại dây dưa với nhiều nữ nhân như vậy, ngoại trừ Thẩm Hi Nguyệt ta nhớ rõ ra, còn có vương phi và Hứa Mạn Nhi, mà thậm chí ta còn thích thêm một nữ nhân khác. Tại sao trước đây ta không nhận ra mình lại trăng hoa như vậy, cũng chẳng trách người ta thích lại không muốn liên hệ gì với ta nữa”
Đông Diêu nghe hẳn nói vậy thì vô cùng đau lòng.
“Không phải đâu vương gia, người không phải người như vậy. Tình cảm vốn không thể nói rõ được. Ngài đừng suy nghĩ lung tung!”
“Có đôi lúc, ta cảm thấy mình không ổn chút nào. Ta thậm chí còn không biết nên sắp xếp cho Hứa Mạn Nhi thế nào, cho dù ta vì giúp nàng ấy nên mới đưa nàng ấy đến vương phủ, nhưng bảo ta cho nàng ấy một danh phận ta lại cảm thấy khó xử. Thậm chí ta còn không muốn tiếp cận nàng ấy, vô thức kháng cự nàng ấy, như vậy có tính là bội bạc không?”
“Vương gia, sao người lại có thể nói mình như vậy? Trên đời này, người là tốt nhất, không phải như người nghĩ đâu”