Chương
“Nhưng vài vị hoàng tử trong triều, bỏ sang một bên những người quá nhỏ tuổi. Lão Lục vừa mới kết hôn, hơn nữa hẳn cũng chưa bao giờ phải xử lí chuyện trong triều bao giờ cả, khó mà tránh khỏi có chút non trẻ, khi gặp phải loại cáo già như Lạc Quận vương này, chỉ sợ không phải là đối thủ của hán. Hiện giờ lão Ngũ đang là thái tử, ngay cả giữa tình hình đặc biệt tế nhị như thế này, trẫm cũng cảm thấy không yên tâm về hắn. Còn về phần lão Tứ… gần đây hẳn bị bệnh nặng vừa khỏi, cũng chưa biết được thân thể khôi phục như thế nào, thứ hai là cũng gần tới cuối năm rồi, Kinh Triệu Phủ cũng rất bận rộn sợ rắng hẳn không thể rãnh rỗi được. Huống chỉ, gần đây bởi vì chuyện của Triệu Khương Lan, tình phụ tử của trãm và hắn cũng dần lạnh nhạt, trong lòng hẳn còn oán trách trãm, trãm lại không thế nói với hẳn”
Chiêu Vũ đế nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải nói: “Cho nên, hiện giờ người mà trãm hoàn toàn tin tưởng, cũng chỉ có con. Vừa hay cha của Viên hoàng hậu của ngươi, vốn cũng là người Nguyên Ải, nếu như trẫm nhớ không lần, sắp tới đó chính là sinh nhật lần thứ bảy mươi của ông ngoại con. Nếu ngươi thay ta đến mừng thọ, nhân tiện đi đến Nguyên Ải âm thầm điều tra việc này, đó không thể tốt hơn được nữa”
Mộ Dung Bắc Hải không chút do dự đồng ý: “Nhi thần nguyện ý giúp đỡ phụ hoàng, đi một chuyến này”
Chiêu Vũ đế thở dài nói: “Điều duy nhất khiến trãm lo lắng, đó chính là đôi chân tật này của con. Mặc dù lần trước, nghe Triệu Khương Lan nói con đã phục hồi được một ít, thế nhưng vẫn chưa có khỏi hẳn, lỡ như dọc đường có gặp chuyện gì phiền toái, thật sự là trãm không yên lòng”
“Không sao cả, nhi thần luôn mang theo thị vệ để bảo vệ bên cạnh.
Hơn nữa, nhi thần cũng đã hồi phục được hơn phân nửa rồi, hiện giờ cũng không cần xe lăn nữa, chỉ cần dùng gậy đi đường là được rồi”
“Tốt lắm, chuyện này cứ giao cho con. Thế nhưng ngoại trừ thị vệ để bảo vệ, tốt nhất là con cứ mang thêm mấy tỳ nữ bên cạnh mình đi, để phòng ngừa người hầu ở nơi của ông ngoại không vừa ý con”
“Phụ hoàng yên tâm, nhi thần sẽ sắp xếp. Sáng sớm ngày mai nhị thần sẽ trở lại Sơn Vương phủ, cũng bắt đầu thu dọn hành lý để chuẩn bị lên đường”
Chiêu Vũ đế thân thiết nhìn hắn nói: “Nhớ lấy, sự an toàn của con phải đặt hàng đầu, nếu như gặp phải phiền phức cũng không có cưỡng ép. Điều tra về tin tức của Lạc Quận vương quan trọng nhưng điều quan trọng nhất vẫn là tánh mạng của con”
“Nhi thần ghi nhớ!”
Chiêu Vũ đế lại quên tính ngày nói: “Đúng rồi sang hai ngày nữa có phải là đông chí hay không? Không bằng chờ đông chí qua đi rồi con hẳn đi. Hiện giờ thiếu mất hai người của Vương phủ, thái hậu lại mới mất, yến hội trong cung có chút hiu quạnh. Nếu như năm nay đến con cũng đi mất, thì trong lòng trãm lại càng thêm khó chịu”
Mộ Dung Bắc Hải sửng sốt, lập tức đồng ý nói: “Được. Chờ cho đến khi đông chí qua đi rồi đi”
Chờ cho đến khi hẳn quay trở lại điện, nói với Hứa Mạn Nhi: “Sau khi đông chí qua đi, bốn vương sẽ đi xa nhà một chuyến, đến lúc đó nàng ở lại trong Vương phủ, đều sẽ có người chăm sóc tốt cho nàng”
Hứa Mạn Nhi có chút căng thẳng ngẩng đầu: “Điện hạ phải xa nhà sao? Không biết là điện hạ muốn đi đâu?”
“Đến vùng Nguyên Ải, bổn vương đi đến tiệc mừng thọ của ông ngoại, ta thay hoàng thượng đến để chúc mừng. Thế nhưng việc này không nên điều động binh lực, sẽ phải hành động trong sự bí mật, cho nên không thể rêu rao việc này của bổn vương”
Hứa Mạn Nhi vội vàng nói: “Điện hạ, huynh mang ta theo cùng đi.
Đi đường xa như vậy, nhìn chung thì huynh cũng cần có một người để hầu hạ, hơn nữa ta rất quen thuộc với Nguyên Ái. Ta tới từ Tân Châu, nơi này nằm ngay tại chỗ giao giữa hai miền Nam Bắc, chính là trung tâm của Thịnh Khang, nếu như huynh mang ta theo, nói không chừng đối với những sắp xếp của khu vực ở bản địa ta sẽ giúp ích cho huynh với sự hiểu biết của mình, chắc chẩn sẽ không gây thêm phiền phức cho huynh đâu”