Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý ma ma mở cửa sổ, luồng không khí tươi mát ở bên ngoài tràn vào: “Nương nương, bây giờ người đã cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”
Nhìn hoa mai ở ngoài cửa sổ, Đức Phi lại càng muốn ra ngoài đi dạo hơn.
“Không được nương nương! Người không thể đi đâu cả!”
“Bổn cung chỉ đi dạo ở trong Vĩnh Thọ Cung mà thôi.”
“Không thể: Vương phi nói rồi! Người không thể ra khỏi cánh cửa này!”
“Ngươi, cái lão già này, bây giờ ngươi lại dám nghe theo lời của con tiện nhân đó! Lời nói của bổn cung không còn tác dụng nữa sao?”
“Nương nương, hiện tại người đang ở trong tình hình đặc biệt, nô tỳ muốn chăm sóc người thật tốt.”
Lý ma ma đáp lại đâu ra đấy.
Đức Phi kéo chăn bông qua đầu, quay lưng lại với Lý ma ma: "...!Được, bổn cung đi ngủ là được chứ gì?”
“Vâng thưa nương nương.”
Lúc này Lý ma ma mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tươi cười đứng canh ở ngoài cửa.
Vân Quán Ninh rất nhanh đã đến thái y viện.
Ngoại trừ Đức Phi ra, trong cung không có quý nhân nào phát bệnh nữa cả.
Cơ thể của Mặc Tông Nhiên là do Minh Vương phi tự mình điều trị, cho nên mọi người ở trong thái y viện đều rất nhàn rỗi.
Vào lúc này, bọn họ đang tụm năm tụm ba ngồi ở trước hiện phơi nắng.
Chỉ có hai thái y khá nhỏ tuổi đang sắp xếp lại tủ thuốc.
Trong khoảng thời gian Vân Quán Ninh điều trị cho cơ thể của Mặc Tông Nhiên, hàng ngày cũng thường xuyên ra vào thải y viện.
Cho nên các thái y đều nhận ra nàng là Minh Vương phi.
Thấy nàng tới đây, hết người này đến người khác đứng dậy thỉnh an.
“Không cần đa lễ.
Lần này bổn vương phi đến đây là muốn lấy vài vị thuốc.”
Vân Quán Ninh gật đầu, cố tình vòng qua bên cạnh mấy vị thái y, trực tiếp cố ý đưa phương thuốc cho Lưu thải y: “Đi lấy và mang ra đây cho bổn vương phi!”
Trong lòng Lưu thái y nghi ngờ.
Cầm lấy phương thuốc nhìn một cái, ngay lập tức khó xử nói: “Minh Vương phi, cái này.”
“Thế nào? Bổn vương phi không thể làm phiền Lưu thải y đi lấy sao? Hay là còn phải để bổn
vương phi tự mình đi bốc thuốc?”
Vân Quán Ninh nhìn ông ta bằng ánh mắt thâm trầm.
“Không phải, vi thần không dám.”
“Nếu đã không phải, còn không mau đi?”
“Minh Vương Phi không biết ấy chứ, mấy ngày gần đây mấy vị thuốc này ở thái y viện đều bị thiếu.
Không phải vị thần không muốn lấy cho người mà là bây giờ không thể lấy mấy loại dược liệu này ra!”
Mặt Lưu thái y vô cùng buồn bã, không giống như đang nói dối.
Lý do thoái thác này, thật đúng là giống y như đúc với lời mà Lý ma ma nói!
Vừa rồi Lý ma ma nói, tận mắt nhìn thấy ở trong tủ thuốc, vẫn còn mấy vị thuốc này!”
Vân Quản Ninh lạnh lùng nở nụ cười.
Nàng vốn không muốn thô bạo, nhưng trước mắt có vẻ như, hôm nay không động tay động chân ở thải y viện...!là không thể lấy được mấy vị thuốc này!
“Thiếu ư?”
Vân Quản Ninh không thèm phí lời với hắn, không phản đối mà tiến vào bên trong thái y viện.
.