Chương
Mộ Dung Bắc Uyên mong chờ ngẩng đầu: “Là cái gì vậy?”
“Nếu Triệu Khương Lan vẫn còn là công chúa Nhã Lan, đợi đến khi sứ thần của Vinh Dương đến đây đón con bé, con bé mà chịu thành thật đi hòa thân, vậy thì trãm cam đoan, con bé có thể thoát khỏi chuyện này một cách rõ ràng, tuyệt đối sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, thậm chí ngay bây giờ, trâm có thế lập tức bắt buộc Ninh Thân Vương thả người. . “
Chiêu Vũ đế thoáng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng nếu như con bé vẫn là Thần vương phi, vậy thì đừng nói tới những chuyện khác”
Mộ Dung Bắc Uyên lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Chẳng lẽ phụ hoàng muốn dùng cái này để cưỡng ép nhi thần sao? Cho nên bây giờ trong lòng của người, sự thật ai là kẻ giết người đều không quan trọng, quan trọng là … có thể dùng cái này để làm cho nhi thần phải thỏa hiệp, nghe theo quyết định của người, chấp tay đưa vương phi cho người ta?”
“Con có thể hiểu theo một góc độ khác. Cứ cho là con bé thật sự đã giết quận chúa Di Thanh, nhưng nếu như con bé là hoàng hậu tương lai của Vinh Dương, trẫm cũng có thể vì đại cuộc mà đè chuyện này xuống, nhưng nếu con bé cứ kiên quyết không chịu hòa thân, đương nhiên phải đồng ý bị thẩm tra”
Mộ Dung Bắc Uyên đau lòng nhìn hẳn: “Phụ hoàng, người làm như vậy rõ ràng là đang ép buộc người khác! Thân là quân vương lại có thể mang chuyện này ra đùa giỡn, người không sợ sẽ làm trái với đạo trời hay sao!”
“Mộ Dung Bắc Uyên, con đang cho rằng những lời trước đây trẫm nói với con đều là trò đùa sao? Trâm chưa bao giờ đồng ý cho vương phi trở lại bên cạnh con một lần nữa, là do con coi thường ý chỉ của trãm mà tự mình đưa con bé về Vương phủ, vậy nên con cứ chuẩn bị thật tốt tâm lý để trả giá cho những hành động ngông cuồng, tùy hứng của bản thân đi. Nếu như trong lòng con thật sự có con bé thì hãy suy nghĩ cho thật kỹ, cuối cùng quyết định gì mới là tốt nhất cho con bé.”
“Phụ hoàng không cần nói nữa, nhi thân chắc chắn sẽ tìm được chứng cớ xác thực giúp cho vương phi thoát khỏi nguy hiểm! Chỉ hy vọng đến lúc đó, phụ hoàng đừng cố ý chèn ép, không duyên không cớ lại đi tàn phá tình phụ tử giữa nhi thần và phụ hoàng!”
Thấy không còn cách nào để cầu xin Chiêu Vũ đế, Mộ Dung Bắc Uyên chỉ có thể tự mình suy nghĩ biện pháp.
Sau khi xuất cung, hẳn trực tiếp đi thẳng tới Đại Tông Chính Viện.
Nhưng khi đi tới cửa hắn lập tức bị thị vệ ở trước cửa ngăn cản lại.
Thái độ của thị vệ kia vô cùng kiên quyết nói: “Thần Vương điện hạ, Ninh Thân Vương đã dặn dò, nếu như ngài dãn người đến đây thì thuộc hạ không được phép cho ngài vào trong, nếu không sẽ làm rối loạn trật tự thẩm tra”
“Láo xược, ai dám cản trở bổn vương?”
“Mong điện hạ đừng làm khó bọn ta, Đại Tông Chính Viện là nơi trừng trị hoàng tộc, dù do thân phận của ngài có cao quý thì cũng không thể muốn làm gì thì làm ở đây được. Nếu không đây chính là bất kính với thánh thượng, bất kính với hoàng gia”
Mộ Dung Bắc Uyên nheo mắt lại: “Không phải bổn vương muốn làm gì thì làm, chỉ là ta lo lắng cho vương phi ở bên trong một mình, nên muốn gặp nàng nói đôi ba câu một chút thôi, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao.”
“Bây giờ Ninh Thân Vương đang thẩm tra ở bên trong. Trước khi chưa có kết luận mà ngài ấy đưa đến, không ai được phép tự tiện gặp vương phi”
Mộ Dung Bắc Uyên đấm một cái lên tường.
Mắt hẳn đỏ hoe nhìn thị vệ: “Bổn vương có thể không đi vào, nhưng ta có vài lời mong ngươi truyền lại cho người ở bên trong. Ngươi phải nói với Vương phi, bổn vương chắc chẩn sẽ tra ra chân tướng, giúp nàng rửa sạch oan khúc. Nhưng nếu trước lúc đó vương phi phải chịu đựng bất công hay ngược đãi nào, khoản nợ này, bổn vương chắc chắn cũng sẽ khắc ghi ở trong lòng, sau này trả lại gấp đôi! Mong Ninh “Thân Vương tự giải quyết sao cho tốt!”