Chương
An Linh, tuổi con còn nhỏ, mẫu thân con và bổn cung tận tình khuyên bảo như vậy cũng đều là vì muốn tốt cho con, còn không phải muốn giúp con kiếm được một cái tiền đồ thật tốt hay sao, tại sao con cứ không hiểu vậy!”
Nàng ấy ra sức lắc đầu: “Con không muốn. Ngoại tổ mẫu, cầu xin người hãy buông tha cho con, con cam đoan với người, cho dù sau này Thích phu nhân có thể trở thành chủ mẫu của nhà họ Triệu, con cũng sẽ không để cho bà ta gây khó dễ Triệu An Cẩm. Con sẽ gánh vác trách nhiệm làm chị, có gắng bảo vệ thật tốt để An Cẩm không phải chịu bất kỳ tổn thương nào, hơn nữa, trong phủ chỉ có An Cẩm là chính công tử, phụ thân sẽ coi trọng nó thôi.”
“Vậy còn con? Con thì phải làm sao? Con biết không, ngăn cản lớn nhất chính là ung dung tự tại, nếu như con hoàn toàn rời xa hoàng cung, người ngoài chỉ sẽ nói con bị Mộ Dung Bắc Quý vứt bỏ, vậy sau này con làm sao còn chỗ đứng ở trong cái kinh thành này! Rời khỏi Mộ Dung Bắc Quý, con thậm chí còn không thế gả vào một gia đình danh giá. Thứ nhất, con đã xuất giá lần hai, gia đình quyền quý tuyệt đối sẽ không chấp nhận con dâu của họ đã từng được gả cho người khác.
Thứ hai, con đã từng là thái tử phi, ai dám lấy con? Đây không phải là ngang nhiên đối đầu với hoàng thất hay sao! An Linh, con nghĩ cho kỹ, hành động bây giờ của con chẳng khác nào đùa giỡn với hạnh phúc sau này của mình!”
“Con cần phải lập gia đình một lần nữa sao? Con sống một mình cũng rất thoải mái, tại sao cứ phải ở chung với một người đàn ông hoàn toàn không coi trọng con.”
Con hiểu cái gì vậy? Bây giờ con còn nhỏ, con vẫn không có con, vậy đợi đến khi con già rồi thì phải làm sao? Không có con cháu chăm sóc, thậm chí đến một người hiếu thuận với con cũng không có, đến lúc đó con sẽ lẻ loi hiu quạnh biết bao. Chẳng lẽ ngoại tổ mãu có thể hại con sao, con nghe lời đi được không?”
Triệu An Linh ngoảnh mặt sang một bên: “Chuyện này về sau hẳn nói, trước mắt con chỉ muốn xử lý tốt chuyện của mẫu thân.”
Chuyện của mẫu thân con cứ quyết định vậy đi, bây giờ để cho Triệu An Hinh thu dọn hành lý, ngay trong sáng mai phải xuất phát rời khỏi kinh thành, không bao giờ được quay trở về! Còn chuyện của Triệu Khương Lan, ả ta đã không có biện pháp để chứng minh cho sự trong sạch của bản thân, vậy cũng nên để cho ả ta nếm chút mùi vị đau khổ.
Sau này, cho dù ả ta có được thả ra thì cũng đừng mong có thể xóa bỏ được vết nhơ trên người mình. Con không biết đâu, những ngày này người bên ngoài đều đang bàn luận, nói Thần vương phi lòng lang dạ sói, mưu hại mẫu thân, quả thật còn không bằng súc sinh. Nghe họ chứi rủa Triệu Khương Lan mà trong lòng bổn cung vô cùng thoải m Chẳng lẽ việc Triệu Khương Lan bị nghìn người chỉ trỏ, vạn người phỉ báng lại chính là cục diện mà quận chúa Di Thanh và Công chúa ‘Văn Hi muốn sao?
Chắng lẽ niềm vui của họ, chính là ở trên sự đau khổ của Triệu Khương Lan hay sao?
Nhưng vui đến như vậy thì còn có ý nghĩa gì?
Những ngày này Triệu An Linh vẫn luôn suy nghĩ, nhiều năm qua, sự tranh đấu gay gắt giữa nàng ấy và Triệu Khương Lan thật sự có ý nghĩa sao?
Thấy Triệu An Linh do dự, công chúa Văn Hi dùng sức đè lên bả vai nàng ấy Tin tưởng bổn cung, cục diện bây giờ chính là thứ mà mẫu thân con muốn. Chỉ khi Triệu Khương Lan đau khổ, mẫu thân của con mới không bị chết oan. An Linh à, con cũng đừng có ngây thơ thêm nữa”
‘ Triệu An Linh mệt mỏi nhằm mắt lại, trong khoảnh khắc này, nàng ấy cảm thấy được những mờ mịt mà trước nay chưa từng c Trong hoàng cung Thịnh Khang, Ninh Thân Vương đang ở trong thư phòng báo cáo với Chiêu Vũ đế về tình hình gần đây của Triệu Khương Lan.
Ông ta cần răng, không cam lòng nói: “Cũng không biết Thần vương phi bị làm sao, rõ ràng là đã giết người, nhưng lại sống chết không chịu thừa nhận. Tất cả băng chứng đều chứng minh là do nàng †a gây nên, cộng thêm những mẫu thuẫn kia của nàng ta với quận chúa, còn gì rõ ràng hơn đâu, vậy mà nàng ta cứ hết lần này tới lần khác không chịu nhận tội!”
Chiêu Vũ đế khép cuốn sổ trên tay lại.