Chương
Trước mắt đây là cơ hội tốt nhất để cứu Triệu Khương Lan, Thần Vương không thể từ bỏ.
Kỉ Tam run rẩy trả lời, do dự một lúc rồi mới nói rõ tình hình nhà mình.
Ninh Thân Vương cười lạnh lùng: “Bổn vương chỉ đang hỏi vài vấn đề thông thường, ngươi đã bị dọa đến thế này rồi. Thật không thể tin, ngươi cả gan dám mưu hại quận chúa. Bổn vương khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ trước khi nói, nếu phát hiện ngươi nói dối, ngươi sẽ khó sống!”
KỈ Tam càng thêm căng thẳng: “Đại nhân, nếu điều tra được tiểu nhân nói dối thì người nhà tiểu nhân sẽ thế nào?”
“Chuyện lớn đấy, liên quan đến cái chết của quận chúa. Nếu nhà ngươi có con trai, thì không được làm quan, không được thi trạng nguyên, chuyện này sẽ được công cáo với thiên hạ. Nếu là con gái, chắc là sau này chuyện cưới gả cũng sẽ rất khó khăn”
Đối với Kỉ Tam đây như một tai họa.
Nghe xong những lời này hẳn vô cùng hối hận.
Chẳng phải hản liều mạng như vậy, chỉ là muốn hậu bối của mình có tiền đồ tốt hơn sao?
Nếu bây giờ mọi người đều biết chuyện này thì chẳng phải hắn mới chính là vết nhơ của bọn nhỏ.
‘Vậy cho nên, Ninh Thân Vương chẳng cần dùng cực hình, hắn ngay lập tức đã khai ra.
“Thưa đại nhân, tiểu nhân không phải là hung thủ! Chỉ làm việc ngẩn hạn tại nhà họ Triệu, vì thiếu tiền, nhà họ Triệu nói nếu tiểu nhân chịu hứa việc này thì sẽ trị bệnh cho con trai của tiểu nhân. Thật sự tiếu nhân không thể ngờ kết cục lại nghiêm trọng như vậy! Xin đại nhân minh giám, tiểu nhân thật sự không dám giết người đâu, thậm chí một con bò tiểu nhân còn không nỡ xuống tay, làm sao có thể xuống tay với quận chúa được.”
Ninh Thân Vương cười khẽ mấy tiếng, có chút mắc cười nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên.
“Thần Vương điện hạ, ngươi nghe không? Bổn vương không hề hù dọa hẳn, mà là do hắn không kìm được lòng mà đã khai hết. Không ngờ, các người vì muốn thoát tội cho Thần vương phi mà không từ thủ đoạn nào”
Mộ Dung Bắc Uyên cau mày, một tay nâng hắn Kỉ Tam lên.
“Khi nãy lúc ở phủ rõ ràng là đã nhận tội, tại sao bây giờ lại nói là không phải do ngươi giết, chẳng lẽ ngươi muốn đùa với bổn vương?”
Kỉ Tam bị dọa đến khóc lóc ỉ ôi.
“Điện hạ, tiểu nhân làm việc ở Triệu phủ chưa đến mười ngày. Thời gian ngắn như vậy thì làm sao kết thù sâu oán sâu nặng như vậy với quận chúa được.
“Vậy ngươi nói mau ai đã bắt ngươi nói như vậy?”
“Là đại thiếu gia, là ngài ấy đã nói nếu tiểu nhân không chấp thuận, ngài ấy sẽ đuổi việc tiểu nhân và sẽ làm cho tiểu nhân không thể làm việc ở phủ nào trong kinh thành nữa. Thật sự tiểu nhân đang rất cần tiền, không thể trơ mắt nhìn con mình chết như vậy!”
Mộ Dung Bắc Uyên mạnh mẽ buông hẳn xuống, nắm chặt tay.
“Nếu là do Triệu An Hinh ép buộc ngươi, vậy được. Bây giờ ngươi cùng bổn vương về lại nhà họ Triệu, tìm Triệu An Hinh đối chứng”
Thấy họ sắp rời đi, Ninh Thân Vương ở phía sau cất lên giọng nói kỳ quái.
“Thần Vương, bổn vương khuyên ngươi không nên làm những việc sai trái này nữa, hy vọng lần sau ngươi sẽ không đưa ai đó đến để nhận tội thay. Bổn vương sẽ không tin đâu. Và cũng tin rằng với đôi mắt tinh tường của Hoàng Thượng cũng sẽ không bị lừa dễ dàng như vậy. Hãy nói với Thần vương phi thành thật nhận tội đi, đó mới là con đường tốt nhất”
Mộ Dung Bắc Uyên dẫn cơn tức giận xuống, đưa Kỉ Tam về nhà họ Triệu.
Triệu An Hinh vẫn đang đứng ngồi không yên đợi tin tức, thấy họ quay về, hắn mở to mắt.