Chương
Hắn lập tức điên cuồng gào thét, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào là bà ấy, bà ấy đã bị chôn cất dưới đất rồi cơ mà, tại sao lại ở đây chứ!”
Nhưng thi thể trước mặt nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng đều giống tướng mạo của Quận Chúa.
Thậm chí con ngươi của người này vẫn trừng to ra không khép lại, giống như chết không được nhảm mắt vậy.
Triệu An Hinh ra sức đập cánh cửa căn phòng bí mật, than khóc gào thét bên cạnh cửa.
“Thả ta ra, các người mau thả ta ra! Cứu ta với, có mai”
Còn phía bên ngoài Nghiêm Chính nói với Triệu An Linh: “Động tĩnh của hắn ở trong đó chúng ta có thể nghe rõ nhưng chúng ta nói chuyện hắn đừng hòng nghe thấy”
Triệu An Linh nghe được tiếng kêu gào của Triệu An Hinh thì biết hẳn đã bị dọa cho khiếp vía.
Nàng ta không khỏi lắc đầu: “Tự tạo nghiệp thì ät không thế sống.
Hắn đã gieo nhân thì đừng có oán trách tại sao lại gặt được quả như: vậy”
“Nhìn dáng vẻ của hắn có lẽ chưa tới nửa canh giờ sẽ không chịu nổi được nữa”
Quả nhiên chiếc giá cắm nến vì đã cháy đến đáy nến nên cũng nhanh chóng tắt đi.
Cả căn phòng u ám kín gió, hoàn toàn tối om.
Triệu An Hinh cứ có cảm giác chiếc giường gỗ có xác chết nằm đó vẫn luôn phát ra thứ âm thanh cót két cót két, như thể nó đang lắc lư không ngừng.
Đó không phải ảo giác của hẳn mà là một loại cơ quan có thể được điều khiển từ bên ngoài.
Nghiêm Chính cố ý giả thần giả quỷ chính vì khiến hắn rơi vào khủng hoảng tột Âm thanh của chiếc giường giống như một vũ khí sắc bén, nó như: đánh trúng vào phòng tuyến trong lòng hẳn.
Còn chưa tới thời gian nửa nén hương thì phòng tuyến hản đã sụp đổ hoàn toàn, không chịu nổi nữa mà khóc thét lên.
“Mẫu thân ơi, mẫu thân ơi con sai rồi, con không nên giết mẫu thân, cầu xin mẫu thân đừng đến tìm con nữa, xin mẫu thân đừng có dọa con nữa”
“Đừng, đừng tới gần con, đừng tới đây!”
Nhưng tiếng động không những không giảm bớt mà càng ngày càng phát ra mạnh hơn.
Dường như trong không gian bóng tối mờ mịt có một oan hồn đang lạnh lùng nhìn chằm chắm vào hắn.
Triệu An Hinh gần như dựa vào cửa khổ sở van nài: “Thả ta ra đi, ta nhận tội, cái gì ta cũng nhận hết, xin các người đừng đế ta ở đây nữa!”
Nghe hẳn nói như vậy Nghiêm Chính mới gật đầu sai người ra mở cửa.
Cuối cùng Triệu An Hinh cũng được ra ngoài, sớm đã bị dọa cho mất hồn mất vía, cả người cứ đờ đẫn.
Nghiêm Chính đưa lời khai đã viết sẵn tới trước mặt hẳn.
“Triệu đại công tử, nếu ngài đã bằng lòng nhận tội thì hãy đồng ý ký tên đi vậy”
Triệu An Hinh vừa hoàn hồn lại nhấc bút lên không còn dám phản kháng.
Nghiêm Chính sớm đã chuẩn bị hai bản lời khai, đợi sau khi Triệu An Hinh lần lượt viết lời khai xong sẽ cho người đem một bản dán lên bức tường trắng bên ngoài Đại Lý Tự.
Rồi gõ chiêng gọi bách tính tới xem.
Sau đó giữ lấy bản còn lại đem vào cung diện kiến Chiêu Vũ Đế.
Chiêu Vũ Đế làm sao có thể ngờ rằng tốc độ của Nghiêm Chính lại nhanh tới vậy.
Hắn ta vốn nghĩ thế nào Triệu An Hinh cũng ra sức phản kháng, ít nhiều cũng sẽ cầm cự được một thời gian.
Nhưng không ngờ Nghiêm Chính đã trực tiếp đưa toàn bộ chứng cứ đến trước mặt mình thế này.
Nghiêm Chính bình tĩnh nói: “Hoàng Thượng, đến nay Triệu An Hinh đã thú nhận mọi tội ác, hơn nữa vi thần vì để giải thích sự tình cho lão bách tính nên cố ý dán một bản lời khai lên tường bên ngoài Đại Lý Tự để người người có thể đọc được. Giờ đây sự thật đã được phơi bày, khẩn xin Hoàng Thượng hãy hạ lệnh bắt giam Triệu An Hinh, rửa sạch nỗi oan khuất cho người vô tội”