Chương
Nàng thậm chí còn dùng khẩu hình miệng nói: “Thiếp không sao”
Mộ Dung Bắc Uyên kìm nước mắt, bước tới ôm nàng, cởi áo choàng của mình, quấn lấy nàng.
“Bên ngoài lạnh lắm, nàng đừng để bị lạnh.”
Triệu Khương Lan được ôm chặt trong vòng tay của hẳn, trái tim lang thang trước đây của nàng đã hoàn toàn lắng xuống.
Nàng để bản thân không nghĩ ngợi gì, chỉ rúc vào bên cạnh Mộ.
Dung Bắc Uyên, để hẳn đưa nàng đi ra ngoài.
Khi ra khỏi đây, cả hai lại cảm ơn Nghiêm Chính.
Nghiêm Chính rời đi một mình sau khi đáp lại.
Mộ Dung Bắc Uyên cẩn thận ôm Triệu Khương Lan vào trong xe ngựa, khi nàng ngồi vững vàng, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Triệu Khương Lan.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Rõ ràng là muốn bảo vệ nàng thật tốt, nhưng hết lần này đến lần khác khiến nàng gặp nguy hiểm, lần này lại khiến nàng chịu nhiều đau khổ nữa. Tất cả đều do ta quá vô dụng.”
Triệu Khương Lan nhằm mắt lại, dựa vào cảm giác của mình để vuốt ve khuôn mặt của hẳn.
“Đừng nói như vậy, thiếp biết chàng đã cố gảng hết sức. Vì việc của thiếp, những ngày này chàng đã phải chạy đôn chạy đáo. Chàng đã làm rất tốt, vất vả cho chàng rồi.”
“Ta vô cùng ghét bản thân. Nếu ta có năng lực có thể lay chuyển, thậm chí có thể cạnh tranh với phụ hoàng, ông ấy nhất định sẽ không đối xử với nàng như thế này. Ta từng nghĩ quyên lực và địa vị chỉ như mây trôi, không có bất kỳ ý nghĩa gì, nhưng sau này phát hiện ra sự tâm thường của bản thân, ta càng cảm thấy chỉ khi mình đủ mạnh mẽ, ta mới có thể bảo vệ được người mình yêu”
“Ông ấy là hoàng đế, là bá chủ thiên hạ, cho dù chàng ở trên vạn người, cũng sẽ luôn ở dưới một người. Muốn cùng ông ấy tranh đoạt, chẳng lẽ chàng còn muốn thay ông ấy sao? Uyên Nhi, đừng nghĩ những cái không có, thiếp biết chàng không thích tranh giành quyền lực, vì vậy đừng thay đổi ý định ban đầu của chàng chỉ vì thiếp. Lần này, bọn họ đã không đạt được điều bọn họ muốn, bởi vậy mà khéo quá hóa vụng. Thiếp nghĩ bọn họ sẽ không cản trở chúng ta trong khoảng thời gian tới. Và thiếp có thể ở bên cạnh chàng một cách an toàn, vậy là đủ”
“Nàng có biết không? Hôm đó phụ hoàng cố ý đưa ta đến trong sân của Đại Tông Chính Viện, để ta trốn trong bóng tối, nhìn thấy Ninh Thân Vương đang dùng roi với nàng. Ông ấy muốn ta buông tay nàng, vì vậy ông ấy kích thích ta, để ta cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy cảnh đó và phải lựa chọn. Khi bộ quần áo trắng của nàng bị nhuộm đỏ bởi máu, ta thực sự cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa. Trong một khoảnh khắc, trái tim của ta cũng dao động rồi sinh ra ý nghĩ rời xa nàng. Nhưng… khi nghe lúc đó nàng vẫn hát bài đó, ngoan cố chống cự làm ta tự nhủ rằng không thể từ bỏ được. Nếu như từ bỏ, thì ngược lại là sỉ nhục nàng”
“Khương Lan, Khương Lan của ta. Sao nàng có thể tốt như vậy?
Mộ Dung Bắc Uyên ta có gì tốt mà có thể có được một người nương tử như nàng, nàng thật sự là bảo bối của đời ta.”
“Ngày đó chàng có ở đó sao? Thiếp nói tại sao Ninh Thân Vương lại điên cưồng đánh thiếp như vậy. Trước đó, ông ta vẫn kiềm chết không dám để lại sẹo cho thiếp, nhưng ngày hôm đó đặc biệt quá đáng, hóa ra để chọc giận chàng.”
Nàng ôm Mộ Dung Bắc Uyên càng chặt hơn: “Cũng may là chàng thông minh không bị bọn họ lừa. Nếu chàng buông tay, bọn họ sẽ không giúp chàng giải oan cho thiếp mà nóng lòng muốn đuổi thiếp đi, tất cả nỗ lực đều có lãng phí.”
“Lúc đó, tìm ta đau như dao cắt. Ta hận mình không thể chịu đau thay nàng và gánh chịu mọi đau khổ cho nàng. Nhưng ta không thể làm gì được!”
“Chàng sai rồi Uyên Nhi, chàng thực sự đã làm được chuyện quan trọng nhất.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn sang: “Là chuyện gì?”
Triệu Khương Lan chỉ vào ngực của mình: “Bởi vì chàng ở trong lòng thiếp, cho nên thiếp không sợ.”