Chương
Muội muội của nàng giống như một kho báu được người ta khám phá.
Một khi ngươi khai phá được, ngươi sẽ phát hiện ra những điều vô cùng kỷ diệu.
Khi bọn họ đang nói chuyện, thì Thích phu nhân mang một nồi bánh trôi đến.
“Đầu chưa ăn cơm đúng không, đến nếm thử tay nghề của ta. Có nhiều loại nhân khác nhau, có vừng, táo đỏ. Ta đã nếm thử một cái, hương vị không quá tệ.”
Triệu Khương Lan đưa tay lấy cho Triệu An Linh một chén trước.
Nàng đặt chén sứ trắng đầy đặn trước mặt Triệu An Linh: “Thôi nào, mau ăn lúc còn nóng đi.”
Triệu An Linh có chút kinh ngạc nhìn chén đũa trước mặt mình.
Một cảm xúc đã mất từ lâu cuộn trào dữ dội trong trái tim nàng ta, lúc nàng ta cúi đầu xuống, nước mắt nàng ta đã rơi mà không thể nào giải thích được.
Dường như Triệu Khương Lan cảm giác được mà nhìn nàng ta: “Triệu nhị tiểu thư, cựu Thái tử phi, muội muội của ta, Triệu An Linh”
Nàng nói ra một loạt các tên gọi.
Triệu An Linh liếc nhìn nàng một cái: “Làm gì đấy? Gọi thì gọi, ít hoa hoè hoa sói đi một chút.”
“Đâu, nếu ta lấy bánh trôi cho ngươi ăn, vậy chúng ta đã nói xong, coi như là giữa ngươi và ta chính thức làm hòa. Ngày sau cho dù chúng ta tranh chấp cũng sẽ có cãi nhau, nhưng cũng tuyệt đối không phải cố ý đối đầu.”
“Được rồi, ta đồng ý với tỷ. Một người hào phóng tốt bụng như ta, sao lại có thể tính toán với một người thích gây rối vô cớ như tỷ cơ chứ”
Triệu Khương Lan cười theo.
“Về sau cha của ta chính là cha của muội, mẹ ta chính là mẹ muội, tất cả ta có, chỉ cần muội thích, ta đều có thể chia sẻ với muội, nhưng nam nhân thì không được.
Triệu An Linh hết nói nổi.
“Cái gì mà cha tỷ cha muội, hai chúng ta vốn cùng một cha. Chẳng lẽ cùng là Thái phó đại nhân còn chia làm trái phải hay trên dưới sao!”
Ôi, nàng ta thật đáng yêu chết mất.
Triệu Khương Lan không chịu được liền vươn hai tay xoa xoa mặt Triệu An Linh, nhưng bị nàng ta gạt bỏ ra.
“Tỷ làm gì đấy? Đừng có nhân cơ hội này để lợi dụng ta”
Thích phu nhân cùng các ma ma ở bên cạnh nhìn thấy, đều không nhịn được cười thành tiếng.
Trời càng ngày càng lạnh, nhưng trong phòng lại có sự ấm áp không ngừng.
Đó là sau nhiều năm hai tỷ muội bọn họ chấp nhận tha thứ và khoan dung cho nhau.
Tất nhiên, bọn họ chắc chẩn sẽ không tránh khỏi những xung đột, mâu thuẫn, bất mãn và trách cứ.
Nhưng cũng giống như băng vào mùa đông gặp thời tiết tốt và ấm áp sẽ dần dần tan chảy, những góc cạnh sắc bén, một ngày nào đó sẽ chảy thành nước nhỏ giọt, nhẹ nhàng chảy vào sông.
Dù mùa đông lạnh giá kéo dài nhưng mùa xuân nhất định sẽ đến, như vậy là đủ rồi.
Bởi vì được Triệu Khương Lan nhắc nhở, Triệu An Linh nhớ tới chuyện giữa nàng ta và Mộ Dung Bắc Quý không thể kéo dài thêm nữa.
Cho nên nàng ta suy nghĩ nên tự mình đi một chuyến đến Đông Cung.
Người hầu ở Đông Cung nhìn thấy Triệu An Linh quay về, còn nghĩ rằng nàng ta đã thay đổi quyết định, muốn trở về làm Thái tử phi một lần nữa.
Tuy rằng bề ngoài bọn họ vô cùng cung kính khiêm nhường, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà dè bỉu, vốn đã biết Triệu An Linh không thể rời đi.