Chương
“Quý nhi, đừng sợ, coi như trời có sập xuống, mẫu phi cũng đỡ cho.
con, giúp con ăn thật ngon, ngủ thật ngon, Ta cũng không tin cha con sẽ nhẫn tâm đến mức đuổi cùng giết tận hai mẹ con ta. Lão đại đã chết, lão nhị cũng đã bị lưu đày rồi. Mộ Dung Bắc Hải là một tên què, tiểu nhỉ tử của hẳn có mấy người khỏe mạnh chứ”
Mộ Dung Bắc Quý yên lặng không nói.
Bởi vì Trữ quốc công đã viết thư cho Liên Tư Thành, mặc dù từ trước đến giờ Liên Tư Thành không có động tĩnh gì nhưng bây giờ cũng coi như hắn khoai thai đến muộn.
Đối với những gì bên trong mật thư, thái độ của hắn không có chút dao động nào. Liên Tư Thành nói Chiêu Vũ đế chính là muốn dùng cách này buộc hắn phải nhượng bộ. Nhưng một khi lùi bước thì tất cả đều phải lùi một bước. Nếu như đến mức không thể lui được thì hoàn cảnh nhà họ Liên sẽ giống như lúc trước, thậm chí còn tồi tệ hơn.
Vì thế hẳn quyết định tập hợp một đám binh sĩ viết thư dâng lên cho Chiêu Vũ đế kháng nghị việc thiết lập quân doanh.
Điều Liên Tư Thành cân nhắc đương nhiên cũng có đạo lý.
Nhưng tại sao bây giờ Chiêu Vũ đế lại dễ dàng đổi ý như vậy?
Chỉ sợ một khi thư kháng nghị dâng lên, mối quan hệ giữa hai bên sẽ chuyến biến xấu.
Trữ quốc công nhắc nhở Liên Tư Thành nếu có ý định phản đối cũng không thủy uy hiếp được điều gì. Bằng không, nếu như khiến hoàng thượng tức giận, đối với hiện tại không phải là một cơ hội tốt.
Nhưng hẳn không thể hiểu nổi tâm tư của Liên Tư Thành.
Trước khi mất đi quân doanh, cả người Liên Tư Thành đều không có tinh thần như chó mất chủ. Hiện tại thật vất vả mới có cơ hội một lần nữa bò ra khỏi vực sâu. Hắn đã chịu đựng đủ việc lần lượt bị người khác dẫn mũi, làm một con chó nghe lời lắm triệu tập rất nhiều người viết thư kháng nghị, ít ngày nữa sẽ đưa đến tay của Chiêu Vũ đế.
Chiêu Vũ đế nhìn những cái tên dày đặc trên đó, ngay lập tức trở nên tức giận.
Hắn ta đập bộp một tiếng, đem thư kháng nghị vứt xuống đất.
khi nhìn thấy câu cuối cùng mà Liên Tư Thành viết càng cảm thấy đối phương đang cố tình làm loạn.
Lúc này Mộ Dung Bắc Uyên đang báo cáo chuyện quan trọng gần đây ở Kinh Thành với Chiêu Vũ đế ở trong ngự thư phòng. Hắn nhìn thấy Chiêu Vũ đế đang giận tím mặt liền đứng dậy cầm thư kháng nghị lên xem Chiêu Vũ đế cất giọng nói: “Con nhìn xem cuối cùng là Liên Tư Thành muốn nói gì, hẳn nói trẫm ‘Điểu tận cung tàng”. Còn nói nếu sau này gặp phải chuyện nguy cấp, cung vẫn đặt ở trên ngăn kéo lâu không dùng đến thì sẽ dân dân không còn tốt nữa, cũng mất đi sự sắc bén.”
Hắn nói lời này là có ý gì? Rõ ràng là đang chế nhạo trẫm vong ân phụ nghĩa. Trước đó lợi dụng bọn họ đánh trận thì coi trọng bọn họ, nhưng bây giờ ỷ lại đã đánh trận xong trẫm bắt đầu tính toán với bọn họ. Chính là hẳn đang ví von như vậy, chẳng phải là đem trâm nói thành vị vua ngu dốt bất tài. Hơn nữa còn uy hiếp trẫm nói là phương pháp này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu của thủy quân Đông Nam, quả thực là đang muốn chia rế quan hệ của trẫm với toàn bộ thủy quân Đông Nam mà”
Mộ Dung Bắc Uyên đem đồ vật trả lại chỗ cũ.