Chương
Hứa Mạn Nhi lại gần Mộ Dung Bắc Hải nhỏ giọng hỏi: “Công tử, vị biểu muội của huynh thích huynh có phải không ?”
Mộ Dung Bắc Hải vẻ mặt khó nói thành lời, đột nhiên hơi đau đầu.
Không biết vì sao trong lòng Hứa Mạn Nhi có chút cam chịu, nàng ấy túm lấy ống tay áo Mộ Dung Bắc Hải: “Nếu huynh cảm thấy không ứng phó nổi, có cần ta hỗ trợ không?”
Mộ Dung Bắc Hải nhìn về phía nàng ấy: “Hỗ trợ? Nàng định hỗ trợ ta thế nào?”
Hứa Mạn Nhi lại nhỏ giọng sát lại hẳn thì thầm vài câu.
Mộ Dung Bắc Hải hơi kinh ngạc nhìn nàng ấy, cảm giác như không nghĩ tới, tiểu cô nương thường ngày ít nói, không ngờ đầu óc cũng rất hoạt bát.
Hắn cười nhạt: “Viên Phi Yến rất thông minh, có thể nàng sẽ không gạt được muội ấy “Cũng không thể nói là không được, chỉ cần huynh hợp tác với ta, †a tự nhiên sẽ diễn tốt”
Nàng ấy chớp mắt nhìn, khuôn mặt lộ ra vẻ tinh quái hiếm thấy.
Trước kia ở phủ Sơn Vương một thời gian, khả năng diễn xuất của †a đã tiến bộ hơn rất nhiều”
Nàng ấy vừa mới nói xong, Viên Phi Yến đã nhanh chóng đi đến phía bọn họ.
Chỉ thấy một thân hồng y vội vàng xuống ngựa, lập tức vọt tới trước mặt Mộ Dung Bắc Hải.
Hứa Mạn Nhi lặng lẽ đánh giá nàng ấy, thấy Viên Phi Yến thần thái kiều mị, ngũ quan linh động, giống như tiên nữ trong hoa.
€ó lẽ là do có quan hệ biểu ca biểu muội với Mộ Dung Bắc Hải nên nhìn kỹ trong lời nói, dung mạo hai người còn có đến ba phần giống nhau.
Mỹ nhân như vậy cảm mến Mộ Dung Bắc Hải, chẳng lẽ hắn không chút rung động sao?
Cũng không hiểu nổi, rốt cuộc mẫu người trong lòng Mộ Dung Bắc Hải thực sự thích là người như thế nào.
Đầu óc nàng ấy hơi quay cuồng, chợt nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Viên Phi Yến thốt lên một tiếng: “Hải ca ca, cuối cùng muội cũng gặp được ca, muội rất nhớ ca đó!”
Nói xong, nàng ấy lập tức nắm lấy cánh tay Mộ Dung Bắc Hải, dù thế nào cũng không chịu buông ra.
Khóe miệng Mộ Dung Bắc Hải khẽ giật: “Phi Yến có vẻ trưởng thành rồi”
“Đúng vậy, người ta luôn hy vọng có thể lớn nhanh một chút, cũng sắp đến tuổi cập kê rồi nha”
Nói xong, nàng ấy liền hướng về phía Mộ Dung Bắc Hải nháy mắt một cái, lập tức như hoa đào nở rộ.
“Người ta cũng nghe nói, Hải ca ca cũng chưa có lấy thê tử, thật là trùng hợp”
Mộ Dung Bắc Hải bình tĩnh liếc nhìn về phía Hứa Mạn Nhi.
Cái liếc nhìn này đúng là mang ý cầu cứu khi gặp nạn.
Hứa Mạn Nhi lập tức đến gần, đem tấm thảm lông trên người Mộ Dung Bắc Hải đang tuột xuống, thay hắn ta kéo lại chân.
Nàng dùng thanh âm mềm mại nói: “Trời lạnh, công tử đừng để bị lạnh”
Lúc Hứa Mạn Nhi làm động tác ấy, vừa vặn không để lộ quá đem tay Viên Phi Yến đẩy ra.
Viên Phi Yến hơi bất mãn nhìn về phía Hứa Mạn Nhi: “Hải ca ca, bên cạnh ca là tỳ nữ sao?”
Mộ Dung Bắc Hải lắc đầu: “Không phải, nàng ấy không phải là tỳ nữ”
“Vậy nàng ta là ai?”
Hứa Mạn Nhi nhẹ nhàng cười: “Viên tiểu thư, ta là thị thiếp của công tử”
“Thị thiếp? Viên Phi Yến trợn hai mắt, sắc mặt đột nhiên trâm xuống “Trong mắt nàng ấy ngập tràn tủi thân, sự nhiệt tình ban đầu cũng lập tức rơi xuống đáy.
Hứa Mạn Nhi còn đi đến phía sau Mộ Dung Bắc Hải, giúp hẳn đẩy xe lăn.
Viên đại công tử khó xử khi nhìn Viên Phi Yến, đè giọng nói: “Sắc mặt muội khó coi quá. Điện hạ tuổi cũng không còn nhỏ, bên người có nữ nhân chẳng phải là chuyện thường thôi sao? Hơn nữa trước đây bên cạnh ngài còn có cả trắc phi, đến lúc ngài nạp vương phi, không biết muội còn khó chịu đến mức nào?”
Trước đây khi nghe tin Mộ Dung Bắc Hải cưới một vị trắc phi, Viên Phi Yến lo lắng không thôi.