Chương
Mộ Dung Bắc Hải nhíu mày: “Hành tung lúc ấy của Thái Tử là bí mật hay công khai?”
Quận thủ suy nghĩ: “Tất nhiên là bí mật. Dù gì thân phận của Thái Tử điện hạ tôn quý, lúc lên núi cầu phúc cũng không tiện mang trọng binh để bảo vệ mình. Cho nên vốn dĩ việc này cũng không có người biết, nhưng lúc ấy lại có hai tên thích khách bí mật giả làm sa di trong chùa, lại còn nghĩ cách tiếp cận điện hạ, vậy nên mới suýt chút nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Mộ Dung Bắc Hải trầm tư, một lúc sau mới nheo mắt lại “Không thích hợp. Nếu là một chuyến đi bí mật thì sao Lạc Quận biết được? Nhỡ có khả năng rằng thật ra hẳn đã âm thầm cấu kết với quan viên nào đó của Nguyên Ái, cho nên mới moi được thông tin từ miệng của quan viên đó mà biết được hành tung lúc ấy của Thái Tử”
Hắn ta chợt khó xử: “Nếu thật sự là thế thì phiền phức rồi”
Mộ Dung Bắc Hải gõ bàn: “Ngươi suy nghĩ một chút nữa xem, gần đây chuyện ngân phiếu Hanh Thông, ngoại trừ các tiền trang đàng hoàng ở ngoài thì còn có bút tích đặc biệt của nhà nào không”
Thái Thú rùng mình: “Lúc trước hạ quan vẫn chưa chú ý tới hành động của quan phủ, nếu điện hạ đã nhắc nhở vậy thì hạ quan sẽ lập tức phái người lại đi tra một lần nữa, nhất định sẽ nhanh chóng cho điện hạ một lời giải thích!”
Hai người đi ra khỏi phủ Thái Thú, bời vì thời gian còn sớm cho nên Mộ Dung Bắc Hải đã dẫn Hứa Mạn Nhi đi dạo khắp nơi.
Lúc đi vào chợ, có một đứa bé gái đang bán hoa.
Nhìn thấy hai người có khí chất không tầm thường, nàng liền chạy chậm tới hỏi: “Công tử, công tử có đồng ý mua cho vị phu nhân này một bó hoa không? Hoa của ta tươi lắm, chỉ cần mười văn tiền thì ta sẽ cho công tử cả rổ này”
Hứa Mạn Nhi nao nao, nàng ấy dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Mộ Dung Bắc H Mộ Dung Bắc Hải thấy đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi, cũng không muốn làm nàng ta thất vọng nên đã bỏ tiền ra mua.
Hắn đưa cho Hứa Mạn Nhi: “Cho nàng này. Hiếm khi ra ngoài một lần, nàng nhìn xem còn thích gì không, bổn vương sẽ mua cho nàng.”
“Không cần đâu, cái này là được rồi, cảm ơn công tử!”
Hứa Mạn Nhi ôm chặt rổ hoa, không thể kìm nén được sự vui sướng trào dâng trong lòng.
Mộ Dung Bắc Hải nguyện ý mua hoa vì nàng ấy?
Thật sự không phải là mơ sao?
Cho dù không phải hẳn chủ động nhưng điều này cũng đủ khiến Hứa Mạn Nhi phấn khích.
Nàng ấy nhịn không được ngắt một đóa, sau đó cài lên búi tóc, tiến đến trước mặt hẳn: “Công tử, ta đẹp không?”
“Đẹp” Mộ Dung Bắc Hải nhìn nàng ấy, cười dịu dàng.
“Vậy, là hoa đẹp hay là người đẹp?”
Lòng hẳn khẽ động, nhấp môi: “Đương nhiên là người đẹp hơn hoa”
Hứa Mạn Nhi vui mừng trong lòng, không nghĩ tới Mộ Dung Bắc.
Hải sẽ phối hợp với mình như vậy.
Nàng ấy vừa muốn nói gì đó thì bên cạnh có một tiếng nói truyền ‘Xin hai vị dừng bước!”
Hứa Mạn Nhi và Mộ Dung Bắc Hải cũng quay đầu lại, sau đó nhìn thấy một người có dáng vẻ đạo sĩ đang ngồi trong quán nước, nhìn chảm chằm bọn họ.
Mộ Dung Bắc Hải nhướng mày: “Đạo trưởng đang nói hai chúng ta dừng bước sao?”
“Đúng vậy. Lão đạo nhìn hai vị không giống người địa phương, khí chất quyền quý của vị công tử rất rõ ràng, liền nhịn không được muốn tính một quẻ cho hai vị”
Hứa Mạn Nhi có chút hoài nghi nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải, nhỏ giọng nói: “Công tử, cẩn thận chúng ta gặp phải kẻ lừa đảo đấy, vẫn đừng nên để ý lão ta thì hơn”
‘Vị đạo nhân kia vuốt chòm râu: “Nếu cô nương không yên tâm thì tiền thù lao lão sẽ chỉ lấy một đóa hoa trong tay cô nương, không cần cho lão đạo bạc làm gì cả, vậy cô nương có thể yên tâm rồi chứ”
“Còn có chuyện tốt như vậy à? Lão bày quán xem bói, không phải kiếm tiền thì là vì cái gì?”