Chương
“Điện hạ, không bằng để Hứa cô nương đẩy ngài đi trước, thuộc hạ ở đây đọ sức với những người này, nhất định phải ngăn cản bọn họ, không để bọn họ đuổi kịp người”
Hứa Mạn Nhi không đợi Mộ Dung Bắc Hải trả lời, không hề do dự: đẩy xe lăn đi.
“Được, bây giờ ta đưa điện hạ đi, làm phiền các vị rồi.
Người phía sau tụ tập lại với nhau ngay lập tức.
Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Hải lạnh lùng, cảm giác không ổn trong người tăng lên.
Hứa Mạn Nhi dùng lực đấy hẳn, trên đường chân ngày càng nhanh, thế nào cũng không dám dừng lại.
Nhưng cố tình đi được nửa đường thì vẫn có người nhảy từ trên cây xuống.
Mắt nhìn thấy con dao trong tay đối phương đang bố thẳng về phía Mộ Dung Bắc Hải, Hứa Mạn Nhi gào thét lên: “Công tử cẩn thận!”
Nàng ấy bổ nhào cơ thể mình về trước mặt Mộ Dung Bắc Hải, muốn đỡ cho hắn.
Mộ Dung Bắc Hải thuận thế đẩy nàng ấy ra bên cạnh, ngay sau đó giật giật ở phần sườn xe lăn.
Đúng là có mấy kim độc bản ra trúng vào ót của người kia.
Trong nháy mắt gương mặt của đối phương trở nên dữ tợn, bịch một cái ngã xuống đất.
Hứa Mạn Nhi thở ra một hơi thật mạnh, muốn đi xem tình huống của Mộ Dung Bắc Hải.
Nhưng nàng ấy vừa lại gần thì nhìn thấy dưới đất có ánh sáng nhẹ, sau đó lập tức đứng im tại chỗ.
“Công tử, xe lăn của người hình như đè lên một quả địa lôi”
Lông mày của Mộ Dung Bắc Hải chấn động, lập tức nhìn xuống dưới.
Quả nhiên nhìn thấy xe lăn đè lên một cục đá vụn.
Dưới cục đá có thể lờ mờ nhìn thấy viền lửa của Hứa Mạn Nhi nhìn không sai, đó quả thực là một quả địa lôi.
Bây giờ nếu cục đá vụn di chuyển, quả địa lôi này sẽ nhanh chóng nổ.
Nhưng thế nào thì trọng lượng của xe lăn và cơ thể người khác nhau, một khi Mộ Dung Bắc Hải rời khỏi xe lăn, cục đá chắc chắn sẽ lay động, vậy thì quả địa lôi ở dưới sẽ nhanh chóng phát nổ.
Cố tình Mộ Dung Bắc Hải lại di chuyển bất tiện, muốn rời khỏi đây.
trong thời gian ngắn chắc chẩn là không thể.
Hứa Mạn Nhi bưng kín miệng ngay lập tức, trong nháy mắt này, nàng ấy cảm nhận được sự hoảng sợ trước nay chưa từng có.
Nếu như Mộ Dung Bắc Hải gặp phải bất trách gì, ngã xuống trước mặt của nàng ấy thì đối với nàng ấy mà nói chính là sống không bằng chết.
“Công tử, ta…”
“Hứa Mạn Nhị, nàng dừng lại, lùi về sau, không được đến gần”
Mộ Dung Bắc Hải cảnh cáo nhìn nàng ấy, cho dù là ngồi trên xe lăn, hẳn cũng không dám lộn xộn, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm cục đá kia lắc lư.
Nếu không giây tiếp theo, cũng rất có khả năng sẽ bị nổ tan xương nát thịt.
Nhưng Hứa Mạn Nhi sao có thể yên tâm mà đứng xa được, nàng ấy càng ngày lại càng gần, hai mắt đãm lệ lại gần bên cạnh xe lăn, cả người đã khóc không thành tiếng rồ “Công tử, làm sao bây giờ? Nên làm gì bây giờ?”
“Lời của ta nàng không nghe sao? Bổn vương mệnh lệnh cho nàng đứng xa ra một chút! Nếu chút nữa không cẩn thận xảy ra chuyện thì ít nhất có thể giữ được mạng của nàng”
“Điện hạ cảm thấy, nếu huynh xảy ra chuyện rồi thì ta có thể sống một mình sao? Nhất định sẽ có cách! Nhất định sẽ có cách thôi!”
Hứa Mạn Nhi đi quanh xe lăn mấy vòng.
Nàng ấy quỳ rạp trên mặt đất, cẩn thận nhìn cục đá đè lên quả địa lôi.