Chương
Nàng ấy dù sao cũng chỉ là một nữ tử mảnh mai yếu đuối, bây giờ phải giữ vững một người to lớn như thế này.
Nàng ấy chỉ có thể cản chặt môi, lấy sức lực từ trong bụng mẹ cho đến bây giờ ra dùng, không thể để cục đá hơi động dù chỉ một chút.
“AI” Mộ Dung Bắc Hải sau khi di chuyển liên tục, cuối cùng cũng có thể thả người kia xuống.
“Thậm chí hẳn còn không kịp thở đã bình tĩnh xoay người nhìn Hứa Mạn Nhi một cái.
“Bốn vương đếm đến ba thì nàng buông tay”
Hứa Mạn Nhi cẩn thận gật gật đầu, nghe hẳn nói chậm rãi: “Một, hai, ba”
Sau đó, Hứa Mạn Nhi hít một hơi thật sâu rồi từ từ buông lỏng cánh tay ra.
Giống như đang nằm mơ vậy, cuối cùng nàng ấy cũng có thể rời khỏi cái xe lăn.
Mà cục đá cũng không có động một chút nào, hai người đều thở nhẹ ra một hơi, cũng không dám chậm trễ nữa, để phòng ngừa xảy ra biến cố nữa.
Hứa Mạn Nhi vội vàng đi lên trước đỡ Mộ Dung Bắc Hải, dìu hắn nhanh chóng rời khỏi đây.
Chỉ cứ đi cứ đi, Mộ Dung Bắc Hải chỉ cảm thấy chân phải của mình đau đến không tưởng nổi.
Vừa nãy hẳn đã dùng sức quá mạnh rồi, mà cái chân này là cái chân đã lâu không hoạt động, sớm đã vượt qua khả năng chịu đựng vốn có của nó rồi.
Hắn xuất hiện triệu chứng hư thoát chống vào thân cây bên cạnh, miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn Hứa Mạn Nhi.
“Ta ở đây nghỉ một lúc, nàng đi trước thăm dò đường đi”
“Không được, ta không thể để huynh một mình ở đây được. Hơn nữa cánh rừng này rất lớn, lỡ như chúng ta đi lạc thì phải làm sao?”
“Ta không đi nổi nữa rồi, chân của ta rất đau”
Hứa Mạn Nhi đau lòng khóc ra tiếng: “Ta cõng huynh được không?
Để ta cõng huynh đi!”
“Nàng không cõng nổi đâu, đoạn đường này vốn đã khó đi, ta lại cao hơn nàng rất nhiều, nàng không chống đỡ nổi đâu. Mạn Nhi đừng tùy hứng nữa, nàng đi trước đi”
“Ta đã nói là ta tuyệt đối không bỏ huynh ở lại đây rồi, nhất định sẽ có cách thôi!”
Bởi vì ở đây là giữa núi, vào mùa đông trên mặt đất có rất nhiều cành cây khô”
Trong đó cũng có những cành khá to, Hứa Mạn Nhi đi xung quanh, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó rồi nàng ấy lại chạy về bên cạnh Mộ Dung Bắc Hải.
“Công tử, trên người của huynh có dao găm hay dao gì đó không, có thể cho ta mượn một chút không?”
“Nàng muốn làm cái gì?”
“Ta tự có dụng ý của mình”
Mộ Dung Bắc Hải không dò ra được ý nghĩ của nàng ấy, nhưng vẫn rút con dao găm từ trong giày ra đưa cho nàng ấy.
Lại thấy Hứa Mạn Nhi dùng con dao găm cắt đứt dây thừng vốn quấn quanh thân cây ra.
“Nàng đang làm cái gì thế?”
“Mấy dây thừng này chắc là người thợ rừng để không cho cây cối chịu lạnh nên mới quấn quanh thân cây. Bây giờ vừa hay, chúng ta có thể lợi dụng chỗ dây thừng này cột đống cành khô lại với nhau, làm thành một chiếc chiếu đơn giản. Đến lúc đó, công tử chỉ cần ngồi lên trên, ta kéo huynh đi là chúng ta có thể rời khỏi đây rồi”
Nói xong thì nàng ngồi xổm xuống nhặt những cành khô lại thành một đống, sau đó dùng dây thừng buộc tất cả cành khô lại với nhau.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng tất cả cành khô trên mặt đất đã lần lượt bị buộc lại.
Nàng ấy lại dùng hai sợi dây thừng khác cố định mọi thứ lại với nhau, tiện cho việc kéo đi.
“Công tử, huynh ngồi lên đi, để ta kéo huynh”
‘Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Hải phức tạp nhìn đồ vật ở trên mặt đất: “Nhưng cho dù là kéo được thì cũng sẽ rất tốn sức, ta sợ nàng không chịu được lâu.”
“Công tử, trước đó ta đã từng nói với huynh, ta chịu khổ rất giỏi.
Huynh thấy ta không cõng nổi huynh, nhưng kéo thì vẫn có thể, huynh phải tin tưởng nhất định ta sẽ làm được”