Chương
“Không có, ta là lần đầu”
“Thật sao?” Hứa Mạn Nhi tròn mắt nhìn: “Vậy, vậy, vậy ta là người đầu tiên huynh hôn rồi!”
“Đúng vậy”
Câu nói này khiến cho Hứa Mạn Nhi giống như mở cờ trong bụng vậy, cảm xúc của nàng ấy càng ngày càng trào dâng, dứt khoát lại dùng lực hôn bẹp một ngụm lên môi Mộ Dung Bắc Hải.
“Nàng là một tiểu cô nương, sao lại không biết thế nào là dè dặt vậy”
“Người ta kích động mà, công tử là người trong mộng của ta, hôm nay mộng của ta thành thật rồi. Sao thể dè dặt được chứ! Chẳng trách đạo sĩ kia nói ta sẽ khổ tận cam lai, ta còn cho rằng hẳn dỗ ta cho vui, thật không ngờ lại thành thật”
Mộ Dung Bắc Hải nghĩ đến vết thương ở vai của nàng ấy, lông mày hơi nhướng lên.
Hắn phân phó tỳ nữ đưa thuốc theo đơn kê của đại phu đến: “Để ta xem lưng của nàng, ta bôi thuốc cho nàng”
Nàng ấy chặn lại ngay lập tức.
“Không sao đâu, đã không còn đau nữa rồi”
“Nghe lời, để ta xem sao”
“Nhưng nếu da bị rách rồi thì không trơn nhẵn đẹp như trước nữa.
Ta không muốn để huynh nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của ta, ta chỉ muốn huynh thấy dáng vẻ đẹp nhất của ta..”
Mộ Dung Bắc Hải nghiêm túc chăm chú nhìn Hứa Mạn Nhỉ: “Lúc ta thê thảm nhất nàng cũng thấy rồi, nếu thứ tình yêu chúng ta theo đuổi chỉ là một sớm một chiều thì đương nhiên chỉ muốn lưu lại những thời khắc đẹp nhất cho nhau. Nhưng nếu như chúng ta đi hết quãng đời dài còn lại cùng nhau, đó là nước chảy nhỏ thì dòng chảy cũng dài, giống như cuộc sống hằng ngày của một đôi phu thê bình thường, sao lại có thể nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của đối phương mãi được. Mạn Nhi chúng ta phải nương tựa lãn nhau chứ không phải chỉ nhìn một phía đẹp đế”
Hứa Mạn Nhi nghe những câu nói này không khỏi xúc động.
Lúc này nàng ấy mới chậm rì rì cởi xiêm y ra.
Lúc đầu tự nhiên là sẽ xấu hổ, dù sao trước kia khi đi ngủ, nàng đều mặc y phục.
Nhưng bây giờ nếu Mộ Dung Bắc Hải đã nhận định mình là người của hắn rồi, vậy thì có gì để băn khoăn chứ.
Nàng ấy thậm chí còn mong muốn giao mình cho Mộ Dung Bắc Hải ngay lập tức.
Đợi đến khi cởi hết y phục ra, làn da vốn khoẻ mạnh quả nhiên lúc này đây đã xuất hiện hai vết thương rất dữ tợn.
Mộ Dung Bắc Hải tự dùng ngón tay chấm chấm lên thuốc mỡ mát lạnh, cực kỳ cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho nàng.
Bởi vì thoáng có chút đau, nên vai của Hứa Mạn Nhi hơi run.
Bôi xong thuốc cho nàng ấy, Mộ Dung Bắc Hải ôm lấy nàng ấy từ đẳng sau.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tai của nàng ấy: “Cảm ơn nàng, Mạn Nhi, nàng không chỉ là bếp lò nhỏ của ta, mà còn là bùa may mắn của tạ”
Mặt Hứa Mạn Nhi đỏ rực, quay đầu lén lút cắn vào tai của Mộ Dung Bắc Hải “Công tử, hay là tối nay để ta thực hiện trách nhiệm là một nữ nhân của huynh được không, cẩn thận hầu hạ huynh…”
Mộ Dung Bắc Hải có chút buồn cười nhìn nàng ấy.
“Một cô nương vẫn chưa trải sự đời như nàng, làm sao hiểu những cái này được?”
“Ta, ta có thể học với người khác. Nếu không thì ta đi hỏi biểu tấu một chút, nhìn dáng vẻ của biểu tấu chắc là có kinh nghiệm rất phong phú cũng nên, nàng ấy nhất định sẽ vui lòng dạy ta. Ta, ta muốn khiến huynh vui sướng”
Mộ Dung Bắc Hải khẩy mũi nàng ấy một cái: “Hai ngày này nàng đã chịu rất nhiều cực khổ rồi, vẫn không thấy mệt sao mà còn muốn giày vò mình thêm nữa?”
“Hầu hạ công tử sao có thể cảm thấy mệt cơ chứ”
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng ấy, thật ra Mộ Dung Bắc Hải cũng có chút rục rịch.