Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
“Hơn nữa hắn còn là đích tử của hoàng hậu, là hoàng tử tôn quý nhất của vương triều Thịnh Khang, cho dù đến lúc đó bản cung có cữu cữu nâng đỡ thì cũng chỉ thể hiện là bản cung không danh chính không ngôn thuận mà thôi!”
Mưu sĩ lắc đầu: “Nhưng dù sao thì bây giờ Sơn Vương điện hạ vẫn chưa hồi phục, không phải sao! Giờ đây Sơn Vương điện hạ đang trong quá trình hồi phục chậm chạp nên cần phải dựa vào Thần vương phi, một khi Thần vương phi đi Vinh Dương không phải là sẽ không còn ai có bản lĩnh có thể trị được bệnh cho Sơn Vương điện hạ sao”
Mộ Dung Bắc Quý lạnh mặt: “Vinh Dương? Triệu Khương Lan đã quay lại với Mộ Dung Bắc Uyên rồi, dựa vào sự coi trọng của Mộ Dung Bắc Uyên đối với ả sao hẳn có thể dễ dàng để cho ả đi Vinh Dương chứi”
“Là Thần vương điện hạ không nỡ nhưng hoàng thượng thì lại nỡ.
Thật ra lần trước ngài nên thấy chuyện hung thủ sát hại Quận chúa Di Thanh vu oan cho Thần vương phị, thực ra có rất nhiều điểm nghi vấn nhưng hoàng thượng lại không hề bênh vực, không khó để nhìn thấy thái độ của hoàng thượng đã rất rõ ràng. Bây giờ vì vẫn còn một thời gian nữa mới tới tang lễ của Thái hậu, các sứ giả của Vinh Dương vẫn chưa đến, đợi sau khi người đến rồi bọn họ sẽ muốn đón Hoàng hậu của mình về nước, ngài cảm thấy Hoàng thượng sẽ để cho Thần vương điện hạ tiếp tục tùy hứng sao?”
‘Thấy Mộ Dung Bắc Quý không nói gì, mưu sĩ nói tiếp: “Chỉ cần đến lúc đó chúng ta nghĩ cách để cho Thần vương phi bị sứ thần Vinh Dương mang đi, bằng cách này nàng sẽ không còn cách nào để tiếp.
tục chữa trị cho Sơn Vương điện hạ nữa. Chân của Sơn Vương hạ một ngày không hồi phục thì sẽ là một ngày hẳn không thể uy hiếp đến địa vị của ngài. Đồng thời mâu thuãn giữa Thần vương điện hạ và hoàng thượng sẽ càng trở nên căng thẳng hơn, thậm chí có thể đến nước không thể cứu vãn, đến lúc đó người hưởng lợi không phải là điện hạ ngài sao!”
Nghe hắn nói như vậy ánh mắt của Mộ Dung Bắc Quý mới dần dần lấy lại tỉnh thần.
“Vì vậy ý của ngươi là mấu chốt của vấn đề đều nằm ở một mình Triệu Khương Lan”
“Đúng, chỉ cần Thần vương phi thuận lợi bị mang đi thì tất cả phiền não của điện hạ bây giờ đều có thể dễ dàng giải quyết rồi. Vì vậy trong việc này quan trọng nhất vẫn nằm ở Thần vương phi”
Mộ Dung Bắc Quý chậm rãi nói ra cái tên: “Triệu Khương Lan!”
Sắc trời dần dân chuyển lạnh, vì gần đây Mộ Dung Bắc Uyên bận rộn với công vụ bởi vậy mỗi lần về đến nhà thức ăn đều đã nguội lạnh.
Mặc dù người hầu đã đem thức ăn xuống bếp hâm nóng lại nhưng thức ăn không còn được ngon giống như lúc mới làm.
Triệu Khương Lan không thể không nghĩ đến kiếp trước khi nàng vẫn còn ở Vinh Dương, nàng được ăn một loại thức ăn được gọi là lẩu.
Chính là đặt một chiếc nồi sứ thật là lớn đã được rửa sạch ở giữa mặt bàn, ở bên dưới đốt lửa.
Trong nồi sứ bỏ nước sốt và gia vị, thêm một chút thức ăn sống nguội vào đáy nồi rồi nấu chín.
Ăn vào, miệng cảm thấy sền sệt, hương vị tươi ngon. Trong tiết trời mùa đông này vô cùng hấp dẫn.
Nhưng nàng đến Thịnh Khang lâu như vậy rồi vẫn chưa bao giờ thấy người ở đây ăn đồ ăn theo cách này. Vì vậy Triệu Khương Lan liền nghĩ ra một ý, nàng bảo người tìm cho nàng một chiếc nồi bằng sứ phù hợp, đồng thời lệnh cho người hầu thiết kế ra một chiếc bàn rỗng một lỗ ở giữa có thể để được nồi sứ lên trên sau đó đốt lửa bên dưới.
Nếu như nhiều người vây quanh cùng ăn thì lại càng náo nhiệt, thú vị.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy chắc chắn sẽ cảm thấy rất thích thú.
Có điều bây giờ làm một lần thì hơi rắc rối, chỉ có hai người họ ăn thì có chút nhàm chán. Vì vậy Triệu Khương Lan gọi phu thê Lão Lục và Triệu An Linh đến.