Chương
Triệu An Linh nghĩ nghĩ, có chơi có chịu.
“Được thôi. Nhìn lại hôn sự thất bại của ta, ta cảm thấy nếu như ta tái giá với một nam nhân, ta hi vọng hẳn có thể là người biết đương đầu mà không sợ hãi né tránh, không dám đối mặt với chuyện của bản thân. Ta hy vọng hắn thật lòng thích ta, không phải vì coi trọng gia thế của ta, coi trọng cha ta là ai. Chỉ khi đôi bên thẳng thần, đối diện với chính lòng mình mới có thể thật sự cảm nhận được tình cảm của nhai Lời này của Triệu An Linh, hoàn toàn thật sự nói ra những lời từ đáy lòng mình.
Dù sao đây chính là những điều nàng ta bất mãn nhất với Mộ Dung Bắc Quý.
Mộ Dung Bắc Quý đợi đến khi mất đi rồi mới biết hối hận.
Nhưng hẳn đã từng có lúc dùng lời lẽ độc địa, vô cùng lạnh lùng.
Hành động như thế chắc chắn chỉ đẩy những người mà hắn thật sự yêu thương ra xa, đối với bất cứ ai cũng không công bằng.
Triệu Khương Lan sau khi nghe xong, hẳng giọng nói: “Vậy được, những ai đang ngồi ở đây chắc cũng đã nghe rõ yêu cầu của muội muội ta rồi. Hi vọng sau này có người thích hợp, mong mọi người tìm thử giúp nàng ấy”
Nàng nói đến đây, lại liếc mắt nhìn sang Nghiêm Chính một chút: “Nghiêm đại nhân, từ trước đến nay ngươi là chính nhân quân tử, người bên cạnh đều là thanh niên tài tuấn. Nếu ngươi có bằng hữu thân thích có nhân phẩm tốt, trái lại ta rất yên tâm, mong ngươi giới thiệu đối phương cho An Linh làm quen”
Triệu An Linh sao có thể không hiếu được Triệu Khương Lan đang nói gì, nàng ta lập tức hơi xấu hố kéo kéo Triệu Khương Lan.
“Trời ơi, tỷ nói đến nghiện luôn rồi có phải không? Nhanh đổi sang chủ đề khác đi!”
Nghiêm Chính nghe thấy cũng cười khẽ.
Nhìn dáng vẻ của Triệu An Linh, hẳn nàng ta đã hoàn toàn buông bỏ được chuyện cũ đã qua.
Như thế cũng tốt, một cô nương thẳng thắn như nàng ta thì càng đáng giá nhận được tình cảm hơn.
Hơn nữa, không thể phủ nhận rằng hắn cũng bị Triệu An Linh hấp dẫn.
Bởi vì Triệu An Linh thật sự là một nữ tử can đảm nhất mà hẳn từng gặp, gần như đã phá vỡ hình tượng khuê tú xưa cũ trong mắt hẳn, khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Thật ra, nếu nàng ta không phải từng là Thái tử phi thì thậm chí hắn rất có thể sẽ sinh ra cảm giác khác với Triệu An Linh.
Nhưng vì có sự tồn tại của Mộ Dung Bắc Quý xen vào, nói không lo lắng là không thể nào.
Không đợi Triệu Khương Lan và Triệu An Linh đùa giỡn với nhau xong, tiếu hồ ly bên cạnh lại thúc giục, lần nữa đánh và kết thúc tiếng trống.
Một điều khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười chính là lần này lại tiếp tục rơi vào tay Triệu An Linh.
Lần này Triệu An Linh cũng không đồng ý: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Triệu Khương Lan, có phải tỷ nói cái gì với con hồ ly này hay không, nên nó mới nhằm vào ta như thế, nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ”
“Ta không có mà, muội đừng có đổ oan cho tai”
Sao Mộ Dung Bắc Uyên không nghe thấy Triệu Khương Lan âm thầm dặn dò Tiên Nữ được, nhưng trước giờ hẳn vẫn luôn dung túng cho nàng, tất nhiên mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hẳn còn nói đỡ: “An Linh, xem ra hôm nay ngươi tránh không khỏi rồi, vừa nãy mới chọn nói lời thật lòng, bây giờ có phải nên chọn chấp nhận thử thách không?”
Triệu An Linh nhếch miệng: “Vậy mấy người nói trước thử xem muốn ta làm gì? Nếu như quá khó thì ta tuyệt đối không làm”
Triệu Khương Lan mời Nghiêm Chính đến, ngoại trừ việc muốn bày tỏ lòng thành muốn cảm ơn ra đương nhiên còn có ý nghĩ khác.
Xem xem có thể tác hợp hắn và Triệu An Linh hay không.